“Thì ra là vậy,” cô thầm nghĩ. “Ăn uống điều độ, kết hợp vận động, xét kỹ thì cũng rất khoa học.” Nhưng nhìn những vết thương trên người nó, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Không thể giao tiếp trực tiếp với khối cầu, Lâm Nhứ đành tự đoán mò, nhưng cuối cùng cũng chịu từ bỏ. Cô vươn tay chỉnh lại lớp vải vừa bị siết chặt. Nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mày phải ăn uống đầy đủ, không ăn làm sao có sức mà giảm cân? Với cả bây giờ mày đã gầy lắm rồi, phải dưỡng thương cho tốt đã. Khi nào khỏe, tao sẽ cùng mày nghĩ cách giảm cân, được không?”
Từ trước đến giờ, Lâm Nhứ chưa từng nuôi thú cưng, nhưng khi nhìn khối cầu, trong lòng cô bỗng thấy mềm mại. Cảm giác như bản thân đang dụ dỗ một chú mèo hoang đáng yêu về nhà. Nghĩ lại việc cô cố gắng nói với một quả cầu khổng lồ rằng nó đã gầy, cô không khỏi bật cười tự giễu. Nhưng quả thực, nếu so với một con heo trưởng thành cao ba đến bốn mét thì khối cầu chưa đến hai mét này thực sự không được coi là mập.
Tuy nhiên, lần này khối cầu không vui vẻ như trước. Nó cuộn lại thành một hình cầu, phát ra tiếng khóc nhỏ. Lớp vải băng bó nhanh chóng thấm đầy nước mắt, trông như từng mảng lớn đang ướt sũng.
“Tao… tao xin lỗi! Tao không có ý đó! Ý tao là mày đã rất gầy rồi, không cần phải giảm cân nữa. Đừng khóc mà!” Lâm Nhứ cuống cuồng giải thích, nhưng khối cầu vẫn khóc lớn hơn.
Những giọt nước mắt chảy xuống như suối, rỉ ra từ mái hiên, tràn cả xuống sân. Tiếng khóc ngày một lớn, chẳng khác nào tiếng hét chói tai của ai đó khi bị chọc giận.
Lâm Nhứ đột nhiên ngừng lại. Một ý nghĩ khác len lỏi trong đầu cô.
Ngày hôm đó, khi nước mắt của khối cầu rơi xuống luống rau, rau xanh mọc lên nhanh chóng chỉ trong một đêm. Điều này chứng tỏ nước mắt của khối cầu có tác dụng thúc đẩy sinh trưởng mạnh mẽ. Nhưng nếu bây giờ để nước mắt trôi ra sông, chẳng phải sẽ lãng phí hay sao?
Nghĩ vậy, cô vội chạy vào nhà, lấy cuốc, rồi lao ra vườn rau, bắt đầu bận rộn.
Dưới mái hiên, mương thoát nước nối liền với sân, nước chảy qua khu đất trồng rau, vòng quanh khu đất một vòng rồi men theo triền núi mà đổ xuống con sông bên dưới.
Dù sao đây cũng là nơi mình ở, Lâm Nhứ luôn giữ gìn vệ sinh, tuyệt đối không để nước bẩn chảy lung tung.
Gần đây trời mưa liên tục, vì sợ nước làm ngập úng đất trồng rau, cô đã lấp kín khe thoát nước dẫn vào vườn.
Khi thấy nước mắt từ sân bắt đầu tràn ra, Lâm Nhứ vội vàng chạy đến, khơi thông khe thoát nước dẫn vào khu đất trồng rau, để toàn bộ nước mắt thấm vào đất.
Hương Na đã đưa cho cô nhiều loại hạt giống, có cả rau lẫn lúa. Mới hôm qua, Lâm Nhứ vừa gieo một đợt hạt giống rau xanh mới và đang đau đầu vì không biết kiếm phân bón từ đâu. Nào ngờ nước mắt này lại vô tình giải quyết toàn bộ vấn đề.
Khối cầu khóc lóc, ban đầu còn tưởng Lâm Nhứ sẽ như mọi lần lại gần an ủi mình. Không ngờ lần này, cô chẳng thèm để ý mà đột ngột chạy đến khu đất trồng rau bận bịu gì đó.
Khóc một hồi, mệt lả người khối cầu bắt đầu hít hà từng nhịp, thân thể run rẩy. Đợi mãi không thấy cô quay lại, nó không kìm được tò mò, liền xoay người lăn đến xem cô đang làm gì.
Từng chút, từng chút một, khối cầu lăn ra khỏi góc nhà.
Đến khi Lâm Nhứ cuối cùng đã đào xong từng rãnh nước cho rau, làm sạch cỏ dại quanh các luống, cô quay đầu lại thì thấy khối cầu to lớn với hoa văn rực rỡ đang đứng ngay sau lưng mình. Một khối cầu to đùng như thế, suýt chút nữa thì đầu cô đập thẳng vào nó.
Sững sờ mất hai giây, lần này đến lượt Lâm Nhứ hét lên hoảng loạn.
“A!!!”
Khối cầu bị dọa đến ngẩn người, đứng trơ ra không biết làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô đang giơ tay chỉ thẳng vào mình.
Lâm Nhứ vừa bực mình vừa xót xa, chỉ tay vào khu đất rau đang bị nó đè bẹp, bỗng cảm thấy như quay về buổi chiều khi hai bên lần đầu gặp nhau.
“Rau của tao!!!”
Khối cầu lăn một mạch từ dưới mái hiên đến chỗ cô đứng và trên đường đi, nó đã đè bẹp không biết bao nhiêu mầm rau non vừa mới nhú khỏi mặt đất.
Lâm Nhứ vò đầu bứt tóc, nhưng đứng trước một khối cầu biết khóc, cô cũng không biết trách mắng gì. Dù sao thì ban đầu cũng là mình muốn lợi dụng nước mắt của nó làm phân bón, lại không dặn dò cẩn thận.
“Thôi, không sao đâu. Lần sau nhớ kỹ, đừng có đè lên hai luống rau này. Mày xem, những chỗ bị mày đè, rau xanh đã héo hết rồi. Đã chết thì không mọc lại được, cũng chẳng thể ăn được nữa.” Cô cố gắng kiên nhẫn giải thích, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút thất vọng.
Khối cầu lúc này mới nhận ra mình đã gây họa, Lâm Nhứ phải đẩy nó rất nhiều lần thì nó mới nhúc nhích được một chút. Nhưng vừa nghe xong lời giải thích, khối cầu không biết nên đi đâu, liền luống cuống mà xoay vòng tại chỗ.
Lâm Nhứ vẫy tay chỉ hướng:
“Từ chỗ này đi ra.”
Khối cầu ngoan ngoãn lăn theo chỉ dẫn, ra khỏi khu đất trồng rau. Nhưng trên lớp vải quấn quanh người nó đã dính đầy bùn đất.
Lâm Nhứ nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời trong vài giây, rồi tiến lại kéo kéo mảnh vải:
“Thôi hay là không cần quấn nữa, bẩn hết cả rồi. Đưa đây, tao đem đi giặt cho sạch.”
Không ngờ khối cầu lại phản ứng dữ dội, nó lùi ra sau ngay lập tức, không chịu để Lâm Nhứ tháo lớp vải. Sau vài lần cố gắng, Lâm Nhứ đành bất lực mà từ bỏ.
Hiểu được rằng những đồ vật bên cạnh đều không được phép chạm vào, lần này khối cầu ngoan ngoãn đứng im dưới mái hiên, không nhúc nhích.
Đến chiều tối, khi đã đến giờ nấu cơm, Lâm Nhứ vào bếp chuẩn bị bữa tối. Tuy nhiên, cô vẫn thường xuyên liếc qua cửa sổ để quan sát bên ngoài. Thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khối cầu đã biến mất.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, tìm quanh sân, lục soát cả bãi cỏ và mép sông nhưng không hề thấy bóng dáng khối cầu đâu cả.
Thở dài một tiếng, Lâm Nhứ cảm thấy hơi thất vọng. Đúng là những con vật giống như mèo hoang rất khó giữ chân.
Chán nản, cô quay vào nhà, tiếp tục công việc nấu ăn. Thậm chí, món ăn cô dự định làm riêng cho khối cầu cũng không chuẩn bị nữa.
Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị dọn bữa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động. Một bóng đen quen thuộc lại xuất hiện trong sân, còn gõ cửa “thịch thịch thịch” vài cái.
Lâm Nhứ vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ chạy ra. Ngay khi vừa bước qua cửa, cô chợt cảm giác chân mình đá trúng thứ gì đó.
Cúi xuống nhìn, trước mắt là một đống cỏ tươi mới, vẫn còn lẫn cả bùn đất.
Lâm Nhứ không sao ngờ được rằng, khối cầu biến mất là vì lý do này. Chỉ một câu nói bâng quơ của cô mà nó đã ghi nhớ thật sâu.
“Những thứ này, tất cả đều là mày đi hái về à?” Lâm Nhứ chỉ vào đống cỏ trên mặt đất hỏi.
Khối cầu lắc lư thân mình, lớp vải trắng quấn trên người giờ đã biến thành màu xám đen, cũng rung rinh theo, lỏng lẻo và xộc xệch, trông bẩn thỉu như vừa lăn ra từ vũng bùn.
Lâm Nhứ không hề tỏ ra khó chịu, bước lên một bước, nhẹ nhàng dang tay ôm lấy thân hình tròn to của nó.
“Cảm ơn mày.”
Khối cầu khẽ kêu “hừ hừ” hai tiếng yếu ớt, như thể đang làm nũng nhưng cũng mang chút thẹn thùng. Thân mình nó rung lên nhẹ nhàng từng chút một. Khi Lâm Nhứ buông tay, khối cầu lập tức lăn ra sau, giữ khoảng cách hai bước xa.
Lâm Nhứ chỉ cảm thấy khối cầu thật đáng yêu vô cùng.
Mặc dù đống cỏ này không thể ăn, nhưng khi nghĩ đến cảnh khối cầu vất vả chạy đi, cố gắng đào bới và mang chúng về, cô vừa cảm động vừa buồn cười.
“Có mệt không? Nghỉ một chút đi. Mày giảm béo cũng phải ăn cái gì chứ. Để tao làm cho mày món ăn lành mạnh.”
Lâm Nhứ dùng rau xanh và trái cây làm một tô salad trộn, thêm một ít mật ong và muối, vị rất ngọt mát.
Khối cầu nhìn tô đồ ăn trước mặt, do dự mãi mà không chịu động đũa. Cái mũi của nó thò ra một chút, nhẹ nhàng hít ngửi.
Lâm Nhứ nhìn kỹ mới phát hiện mũi của khối cầu không giống như mũi heo, mà hơi nhọn, trên bề mặt còn có vài vảy nhỏ mịn.
Nhìn từ mũi trở lên, cô muốn quan sát kỹ khuôn mặt của khối cầu. Nhưng đáng tiếc phần lớn mặt nó đều bị vải che, không nhìn thấy gì. Thực ra, kể cả không che đi thì cũng chỉ có thể thấy được một lớp vảy khép kín.
Nếu không phải từng nghe tiếng kêu giống heo, Lâm Nhứ gần như nghĩ rằng khối cầu này là một con tê tê hoặc một loài thú khác. Chỉ có hai loài đó mới có thể cuộn mình thành hình tròn mượt mà như thế.
Sau một hồi do dự, khối cầu vẫn không chịu ăn. Lâm Nhứ lo mình khiến nó ngại, liền đẩy tô salad tới gần hơn và lùi vào trong nhà.
“Mày cứ ăn đi. Tao không nhìn đâu. Đây đều là rau xanh và trái cây, ăn vào sẽ không béo, mày cứ yên tâm.”
Cô nói xong còn chu đáo đóng cửa lại.
Tâm trạng vui vẻ, Lâm Nhứ múc một bát cơm lớn cho mình. Từ vị trí này, qua cửa sổ, cô vẫn có thể nhìn thấy khối cầu. Cuối cùng, nó cũng bắt đầu ăn. Nhìn phần gò má phồng lên động đậy, cô không nhịn được mà cười thầm.
Chờ một lúc lâu, đến khi tiếng nhai nuốt dừng lại, Lâm Nhứ mới mở cửa ra xem. Tô salad đã được ăn sạch, chiếc tô sạch bóng, không còn sót lại chút nào.
Cô cười tươi, khen ngợi:
“Giỏi lắm.”
Khối cầu lại lùi về sau, từ từ rút vào góc sân, gần như hòa làm một với hàng rào tre phía sau.
Hai ngày sau, thời tiết đẹp dần. Nhưng sau bữa tối, mây đen lại kéo đến che kín bầu trời.
Gió và mây đen cuốn tới, những tán cây xa xa đung đưa không ngừng. Tiếng sấm ì ầm vọng lại từ sau những đám mây, thỉnh thoảng còn lóe lên ánh chớp sáng rực.
Lâm Nhứ biết một cơn mưa lớn nữa sắp đến. Cô vội vàng chạy ra sân, đẩy khối cầu vào trong nhà.
“Mưa to sắp tới, đừng đứng ngoài này, nguy hiểm. Vào nhà với tao.”
Khối cầu ngoan ngoãn lăn theo cô đến cửa, nhưng vừa vào đến cửa, nó lại dừng lại.
Căn nhà này vốn do Đạt thúc thiết kế, không chỉ rộng rãi mà còn rất cao. Mặc dù chỉ có một tầng nhưng trần nhà cao hơn 3 mét, nhìn từ góc độ của Lâm Nhứ thì hoàn toàn có thể xây thành hai tầng. Chứa một khối cầu to lớn như thế không thành vấn đề.
Trong nhà đã được sửa thành hai phòng ngủ. Nếu có khách, vẫn còn đủ chỗ ở.
“Vào đi, trong nhà chỉ có mình tao thôi. Mày tạm thời ở phòng khách đi, để tao dọn dẹp thêm phòng ngủ bên cạnh.”
Khối cầu chậm rãi lăn vào phòng khách, rồi dừng lại bất động. Thực ra, đôi mắt giấu dưới lớp vảy vẫn đang quan sát căn nhà xung quanh.
Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trên bàn sát tường có vài bình hoa bằng đá mài, cắm những bông hoa dại tươi tắn. Đối diện cửa, trên tường treo một bộ xương động vật, được nhuộm màu nên không đáng sợ, ngược lại trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Bên trái tường treo những chiếc rổ đan bằng cỏ, bên phải là một kệ nhỏ làm từ những tấm gỗ nhẵn bóng, sơn màu xanh lục nhạt. Trên kệ bày những món đồ thú vị như lông chim sặc sỡ, thảo dược khô, những chiếc ly hình dáng kỳ lạ và cả đá, nhánh cây.
Phía sau cửa còn có một cái kệ, trên đó bày đầy công cụ nông nghiệp.
Mặc dù thú nhân nửa giống con người, nhưng bản năng dã thú vẫn còn nên nền nhà không lát đá mà giữ nguyên bùn đất.
Tất nhiên nếu ở những tinh cầu khác, việc giữ nền bùn trong nhà sẽ bị coi là lạc hậu và quê mùa, dễ bị người khác chê cười.