Mới vừa nhấc đầu lên, ánh vào mi mắt chính là một màu đỏ quen thuộc.
Cơ hồ là không tự chủ được, tôi tiến lên nửa bước, mới vừa bước được một bước, liền bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Triển Chiêu cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hắn cũng biến đổi, nhưng lại cũng cố gắng khắc chế như tôi.
Mà bên kia Bàng thái sư đang đối chọi với Bao đại nhân "Bao Chửng, đứa nhỏ đã được đưa đến, ngươi có gì chứng minh nó là thái tử?"
"Đương nhiên có thể chứng minh." Bao đại nhân tiến lên từng bước, "Thái sư, dưới gan bàn chân của thái tử có ba nốt ruồi son, chỉ cần kiểm tra chân của đứa bé này là biết ngay."
Bàng thái sư nghe vậy xoay người lại, nói với tôi "Cởi tã ra, để lộ gan bàn chân của đứa nhỏ ra."
"Dạ" tôi đáp ứng, thật cẩn thận cởi bỏ tã ra, ba nốt ruồi son hiện ra rõ ràng.
Bàng thái sư thấy thế biến sắc, Bao đại nhân lập tức nói "Thái sư, hiện tại đã chứng minh được đứa nhỏ này là thái tử, có thể cho bản phủ mang đứa nhỏ này đi được không?"
Nghe vậy, Bàng thái sư ngẩn ra, lập tức cãi chày cãi cối nói "Thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình thái tử có ba nốt ruồi son ở gan bàn chân. Huống hồ chính mồm con ta nói với ta rằng, đây là cháu đích tôn của Bàng gia."
"Cha, đây là thái tử." Bàng thái sư vừa dứt lời, Bàng Dục liền bước vào phòng mở miệng nói.
Bàng thái sư vẻ mặt vốn đã khó nhìn, lúc này đây lại càng thêm đặc sắc, bất quá hắn cũng đã lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm, rất nhanh thu lại vẻ mặt đa dạng đó "Dục Nhi, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Cha" Bàng Dục quét một vòng nhìn toàn bộ người có mặt ở trong đại sảnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Ngày đó thái tử gặp nguy cấp, vì để bảo toàn huyết mạch duy nhất của bệ hạ, con không thể không ra hạ sách này. Hiện nay chân tướng đã rõ ràng, cũng là lúc nên hồi phục lại thân phận cho thái tử." Hắn nói xong, vẻ mặt tuyệt đối còn trung thần hơn với cả người của Khai Phong phủ.
Tôi nhìn mà thiếu chút nữa tròng mắt rớt cả ra bên ngoài, đây là An Lạc Hầu vô thiên vô pháp ở Trần Châu sao? Hay là hắn cũng bị xuyên qua từ lúc nào mà tôi không biết?
Đang lúc kinh ngạc, Bàng Dục lại làm bài phát biểu "Chuyện bất đắc dĩ" kèm theo bài lý luận "Trung quân yêu nước"với quần chúng,. Nghe hắn nói mà tôi há hốc mồm, tôi chỉ biết bản tính của tiểu hầu gia cũng không tệ lắm, nhưng thật không ngờ hắn lại là một trung thần trụ cột của đất nước như thế này.
Mà phản ứng của Bàng thái sư chính là ngoài dự liệu lại quá hợp tình hợp lý.
Ngôn ngữ và cử chỉ của hắn có thể nói là phối hợp với Bàng Dục không chê vào đâu được, có lẽ đây mới là bộ dáng nên có của một Bàng thái sư dưới một người mà trên vạn người.
Cho nên, khi vở kịch kết thúc, Bàng thái sư có vẻ rất chi là hài lòng. Tuy rằng động cơ ban đầu của Bàng Dục có lẽ cũng không đơn thuần như vậy, nhưng cũng không có ai nhắc đến, mặc kệ là Bàng Dục hay Khai Phong phủ cũng thế, đều không có ai bóc mẽ động cơ ban đầu của Tiểu Bàng Giải. Hơn nữa, Bàng Dục bảo hộ Thái tử cũng là sự thật, cho nên, theolô-gích mà nói, lần này An Lạc Hầu đã có công lớn trong việc bảo hộ thái tử vào thời khắc nguy cấp nhất.
Đối với chuyện như vậy, Bao đại nhân cũng không lộ ra thần sắc chán ghét, có lẽ là do Bàng thái sư chính là đối thủ của ông, mà Bàng Dục có công lao cũng là sự thật.
"Thái sư, tiểu Hầu gia, bản phủ xin cáo biệt để hồi cung phục mệnh." Bao đại nhân chắp tay nói.
Bàng thái sư lập tức khẽ vươn tay nói "Bao đại nhân, nếu Dục Nhi lần này cũng tham dự việc này, vậy thì để cho bản thái sư cùng ông vào cung phục mệnh vậy."
"Này. . . . . ." Bao đại nhân trầm ngâm một lát, gật đầu nói "Như thế cũng tốt. Vậy mời thái sư."
"Bao đại nhân mời——"
Hai người bước ra khỏi cửa, tôi lập tức ôm thái tử đuổi kịp họ, mới đi được vài bước, liền cảm giác được ống tay áo bị người túm lấy "An Chi."
Tôi vội ổn định cước bộ quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Dục đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cả kinh, khẽ hô một tiếng "Tiểu Hầu gia. . . . . ."
Vẻ mặt của hắn thật sự rất phức tạp, như là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ phun ra vẻn vẹn có hai chữ "Bảo trọng."
Tôi nghe mà hốc mắt cay cay, vội giương khóe miệng cười cười "Ừ, ta sẽ bảo trọng." Hắn nói tôi bảo trọng đồng nghĩ với việc hắn đã tha thứ cho tôi "Tiểu Hầu gia, nếu ngươi đã tha thứ cho ta, rảnh rỗi nhớ đến Khai Phong phủ chơi với ta nha." Một đệ đệ như vậy, tôi thật sự rất thích, rất thích.
Bàng Dục nhướng mày "Ai muốn đi. . . . . ."
Hắn mới nói một nửa, bỗng dưng như nhớ tới cái gì đó, thần sắc lại biến đổi, lại mang theo vẻ mặt hớn hở nói "Được, An Chi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi." Hắn nói xong, thả tay ra, còn rất chi là cao hứng phất phất tay "Ngươi đi đi."
Tôi bị một loạt chuyển biến đó của hắn làm cho trợn mắt há hốc mồm, tôi phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ tốc độ của hắn, ngây ra một lát mới nói "A, a."
*******
Chuyện kế tiếp, đương nhiên cũng diễn ra hết sức thuận lợi, Bao đại nhân cùng Bàng thái sư mang theo tiểu thái tử tiến cung, tôi cùng Triển Chiêu quay về Khai Phong phủ chờ tin tức.
Sau khi nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở cửa cung, Triển Chiêu lúc này mới quay đầu nhìn tôi "An Chi."
"Đại ca." Vừa mới chạm phải ánh mắt của hắn, hốc mắt đã cảm thấy cay cay, tuy rằng, mới rời khỏi Khai Phong phủ có mấy ngày, nhưng từ lúc đi vào thế giới xa lạ này, tôi chưa từng tách khỏi Triển Chiêu lâu như vậy.
Triển Chiêu tiến lên vài bước, nắm lấy tay tôi "An Chi, muội ở Bàng phủ có tốt không? Bàng. . . . . . Tiểu Hầu gia có làm gì gây khó dễ cho muội không?"
Thấy thế tôi vội lắc đầu, nở ra một nụ cười trấn an "Không có, không có, muội ở Bàng phủ rất tốt, tiểu Hầu gia cũng không làm khó xử muội."
Vẻ mặt của Triển Chiêu lại không cho là như vậy "Tiểu Hầu gia thật không có làm khó dễ muội sao?"
"Thật sự, thật sự!" Tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc "Huynh nhìn này, cả người muội từ trên xuống dưới vẫn hoàn hảo, không gầy đi một chút nào, những ngày qua ở Bàng phủ thật sự rất thuận lợi."
Triển Chiêu lôi kéo tôi đánh giá từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu "Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta quay về Khai Phong phủ đi."
"Dạ." nơi có thể quay về, cũng chỉ có. . . . . . nhà mà thôi!
Chuyện Thái tử thật giả, rất nhanh đã được giải quyết, nghe nói bởi vì vụ án này có quan hệ với Bàng Dục và Bàng thái sư, nên tiểu thái tử hiện tại đã được Bàng qúy phi nuôi nấng, Bàng quý phi nhưng thật ra lại cực kỳ yêu thương Tiểu Thái tử.
Tôi nghe kể mà âm thầm gật đầu, quý phi không có con nối dõi, thêm một thái tử không có mẫu thân, nuôi dưỡng thái tử sẽ trở thành nhi tử của ngươi, chính là con của ngươi, Bàng quý phi cũng là một người rất thông minh nha.
Bất quá, đây cũng không phải là chuyện tôi cần quan tâm. Bởi vì, kết thúc vụ án này, còn có một sự kiện khác lại một lần nữa được đem ra hội nghị —— đó chính là hôn lễ bị gián đoạn lần trước.
Lại một lần nữa mặc giá y đỏ thẫm, nắm chặt quả táo trong tay, tôi được dìu bước vào trong kiệu hoa, lần này tôi còn thấp thỏm không yên hơn cả lần trước, không biết lúc này đây, có chuyện gì xảy ra hay không?
Phi, phi, tôi xong rồi, tôi không ngừng nguyền rủa cái mồm quạ đen của mình, lúc này đây, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường. . . . . ." Công Tôn tiên sinh không biết có phải cũng ôm ý nghĩ như tôi hay không, mà hắn đọc thủ thục vái lạy khá là mau, tôi cùng Triển Chiêu thiếu chút nữa không theo kịp tiết tấu của hắn. Bất quá tôi không có một nửa câu oán hận hắn, nhanh nhanh kết thúc sớm một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng a~.
Khó khăn lắm nghe thấy Công Tôn tiên sinh nói đưa vào động phòng, tôi rõ ràng cảm thấy Triển Chiêu ở bên cạnh cũng như tôi đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Im lặng che khăn voan ngồi ở bên giường, tôi dùng sức nắm chặt lấy góc váy, ngàn ngàn vạn vạn đừng gặp chuyện không may nữa a~.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, rốt cục nghe được bên ngoài tân phòng vang lên một trận xôn xao, một đám người ầm ầm kéo vào trong phòng.
"Triển đại ca, mau nhấc khăn voan lên, để cho chúng ta được ngắm tân nương tử một cái." Lập tức có thanh âm ồn ào truyền vào trong tai.
Tôi nghe mà ngẩn ra, lập tức chậm rãi cười, đây là. . . . . . tập tục nháo động phòng rồi.
Rất nhanh, còn có thanh âm của hỉ nương vang lên "Xin mời tân lang nhấc khăn voan lên, từ nay về sau vừa lòng đẹp ý." Tiếp theo, trước mắt tôi hơi hơi sáng, sau đó bỗng dưng sáng bừng. Vì thế, một phòng ồ lên.
Sau khi uống xong rượu giao bôi, chính là lúc bắt đầu tập tục nháo động phòng.
Người thứ nhất đứng ra, chính là Bạch Ngọc Đường, hắn cười đến là xấu xa, trong tay còn cầm một bầu rượu "Hôm nay là ngày vui của Xú. . . . . . Khụ, Triển đại ca, ta xin kính tẩu tẩu một ly."
Ơ, Bạch thử lễ phép như vậy, khẳng định là người tới không có ý tốt gì rồi. Tôi cùng Triển Chiêu liếc nhau, cầm lấy ly rượu, mà dị biến, liền phát sinh ở trong nháy mắt, rượu mới vừa vào cổ họng, tôi liền giật mình cảm thấy tầm mắt mình đột nhiên biến đổi, tôi mạnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối diện, một vị nữ tử thân mặc giá y, đầu đội mũ phượng, chính là cũng đang kinh ngạc nhìn tôi. Mà khuôn mặt kia, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.