Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi dựa theo kế hoạch ban đầu quay trở về Khai Phong phủ. Chính là còn có chút phiền toái về Bàng Dục, hắn dù sao cũng là An Lạc Hầu, nên không thể mặc áo tù, ngồi xe tù chỉ lộ ra cái đầu giống như những tù nhân khác được. Hết cách, đành phải trói hắn lại ném vào trong xe ngựa.
Thời điểm tạm dừng lại nghỉ ngơi, tôi bước đến cạnh xe ngựa chở Bàng Dục
"Ăn cơm ." Vén rèm lên, tôi đưa bánh mỳ cùng túi nước qua cho hắn.
Bàng Dục đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nghe tiếng mà không thèm để ý đến tôi.
Tôi thở dài, chuyển đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lại đem bánh mỳ tới trước mặt hắn "Tiểu Hầu gia, ăn một chút gì đi, đường đến Khai Phong phủ còn rất xa."
Bàng Dục nghe vậy quay đầu lại, chán ghét nhìn lướt qua bánh mỳ trong tay tôi "Bản hầu không ăn loại thức ăn dành cho heo."
Heo, thức ăn dành cho heo ? !
Vậy chúng tôi ăn mấy thứ này thì phải gọi là gì?
Hít sâu một hơi, tôi nhịn xuống lửa giận đang nhen nhóm bùng phát kiên cường nộ ra một nụ cười, có lòng tốt khuyên nhủ "Tiểu Hầu gia, bánh mỳ này rất ngọt, ăn rất ngon, bằng không ngươi thử nếm một chút xem sao?"
Bàng Dục ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi nói "Không ăn!"
"Ngươi!" Tôi nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không nhịn được nữa "Thích thì ăn, không ăn thì thôi!"
Thu lại bánh mỳ cùng túi nước, tôi xoay người muốn bước xuống xe ngựa.
"Đứng lại!" Phía sau Bàng Dục đột nhiên lên tiếng gọi lại.
Tôi dừng một chút, vẫn không có quay đầu lại, mở miệng hỏi "Còn có chuyện gì sao?"
"Hừ, Khai Phong phủ, cẩm y ngọc thực (*) hơn Nhuyễn Hồng Đường của ta sao?" Bàng Dục lạnh lùng hỏi.
(*cẩm y ngọc thực: ý nói cuộc sống no đủ, ăn ngon mặc đẹp)
Tôi xoay người lại, nhìn Bàng Dục đang lười biếng dựa người vào thùng xe, ánh mắt lại hết sức sắc bén, nói "Tiểu Hầu gia, không phải như thế."
"Không phải như thế?" Bàng Dục trừng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt thậm chí hiện lên sự hung ác "Ở Nhuyễn Hồng Đường của ta, đồ ngươi ăn, đồ ngươi mặc toàn là hàng thượng phẩm, ở Khai Phong phủ có được như vậy không?"
Tôi thở dài, lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Bàng Dục, vẫn nên bình tĩnh nói chuyện với hắn thì hơn. Với tình hình hiện nay của hắn, sau khi trở về Khai Phong Phủ, tôi thực rất lo lắng cho hắn a~
"Tiểu Hầu gia, nhắc đến chi phí ăn mặc, Khai Phong phủ thật sự là thua xa Nhuyễn Hồng Đường." Tôi chân thành nói "Nhưng là, đó là hai việc khác nhau, ở Nhuyễn Hồng Đường tuy rằng được ăn ngon mặc đẹp, nhưng là những thứ đó cũng không phải là của ta, cho nên trong lòng ta luôn cảm thấy bất an."
"Có ý tứ gì?" Bàng Dục nhíu mày "Tất cả đều là của bản hầu, bản hầu nói cho ngươi liền cho ngươi, cái gì không phải của ngươi?"
"Ha ha" tôi khẽ cười, xòe hay tay ra trước mặt Bàng Dục "Không phải là do ta dựa vào hai tay kiếm được a ~. Tiểu Hầu gia, Nhuyễn Hồng Đường tất nhiên là tráng lệ, nhưng từng hào xây dựng lên nó, đều là được lấy từ ngân lượng cứu tế nạn dân, chỉ cần vừa nghĩ tới nạn dân ở ngoại thành Trần Châu, ta sao có thể an tâm hưởng thụ được đây. Không phải những thứ thuộc về mình, cho dù có tốt đến mấy, thì cũng chẳng có tác dụng gì."
"Không phải những thứ thuộc về mình. . . . . ." Bàng Dục thì thào lập lại lời tôi.
Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục nói "Còn có, tiểu Hầu gia, ở Nhuyễn Hồng Đường mấy ngày, tuy nói rằng ta là bị ngươi bắt đến đó, nhưng thật ra ta cũng không phải là không nhận ra ngươi đối tốt với ta" tôi ho nhẹ một tiếng, che giấu xấu hổ, kỳ thật, nằm vùng mà nói những lời như thế quả thật là không phù hợp, nhưng là, thật sự vẫn là có chút bất an "Thật sự cám ơn ngươi đã chiếu cố, trong lòng ta luôn luôn cảm kích. . . . . ."
Không đợi tôi nói hết, Bàng Dục bỗng dưng ngẩng đầu lên, hung hăng trừng tôi "Cảm kích, ngươi cảm kích ta? ! Khai Phong phủ chính trực, hiền lương nên tỏ ra cảm kích một An Lạc Hầu không chuyện ác nào không làm sao?"
"Không phải ý tứ này." Tôi nhỏ giọng phản bác một câu.
"Không phải ý tứ này, thì là ý tứ gì?" Bàng Dục vươn tay ra bắt lấy cổ tay tôi "Bản hầu có điểm nào đối với ngươi không tốt, để cho ngươi phản bội ta? Ngươi luôn miệng nói với ta cái gì chân thật, cái gì nhiệt tình, tất cả đều chỉ là hư tình giả ý, phải không ? !"
Thấy hắn thật sự là giận dữ, tôi chịu đựng sự đau đớn từ cổ tay truyền đến, cố gắng nói nghiêm túc "Tiểu Hầu gia, những điều ta nói là sự thật, trừ bỏ phương thức bắt ta vào Nhuyễn Hồng Đường ra, ngươi quả thật là đối với ta rất tốt, điểm này, ta không thể và ta cũng sẽ không phủ nhận. Cho nên, ta vẫn luôn cảm thấy được ta có lỗi với ngươi, bởi vì ta là người của Khai Phong phủ, sẽ làm cho ngươi thật sự tức giận, nên ta không thể nói ra cho ngươi biết được. Nhưng là, trừ bỏ việc ta giấu diếm mình là người của Khai Phong phủ ra, những lời mà ta đã nói với ngươi đều là chân thật không có chút giả dối nào."
"Ngươi, lừa, ta!" Bàng Dục cắn răng nói ra từng chữ, mặt giận đến mức đỏ bừng, có chút giống như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng.
Tôi nhìn mà lòng mềm nhũn cả ra "Ta không có lừa ngươi, ta là thật sự là rất thích ngươi, cho nên mới muốn khuyên ngươi quay đầu như thế, nếu đổi lại là người khác, ta căn bản là sẽ mặc kệ không quan tâm đến."
Tôi vội vàng gật đầu như giã tỏi "Đương nhiên là thật, ta thật sự là thích ngươi, ta coi ngươi như đệ đệ của mình vậy, cho nên, mới không hy vọng ngươi lầm đường lạc lối."
Bàng Dục ngẩn ra, lập tức cúi đầu, tóc dài che mất khuôn mặt, làm cho tôi không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn.
"Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia. . . . . ." tôi gọi thử hai tiếng "Ta thật sự không lừa ngươi, ngươi xem, từ đầu đến tận bây giờ, ta lừa ngươi cũng chả có lợi ích gì đúng không. Ta là thật sự không hy vọng ngươi bị Bao đại nhân xử trảm, cho nên mới không ngừng nói này nói nọ với ngươi."
Thật lâu sau, Bàng Dục vẫn cúi đầu, vẫn duy trì trầm mặc.
"Tiểu Hầu gia. . . . . ." tôi đang muốn nói tiếp, thì Bàng Dục lại đột nhiên khoát tay "Ta biết rồi, ngươi để đồ xuống rồi đi đi."
"Chính là. . . . . ." Tôi vừa mới nói được hai chữ, lại nhìn thấy dáng vẻ của hắn, rốt cuộc vẫn là thở dài một tiếng, ngậm miệng lại, xoay người ra khỏi xe ngựa.
"An Chi." Triển Chiêu đang ngồi dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, nhìn thấy tôi từ xe ngựa bước xuống, liền vẫy vẫy tay với tôi.
"Đại ca." tôi đi đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xuống.
"Sao vậy?" Triển Chiêu đưa qua một cái bánh mỳ "Đi khuyên Bàng Dục, hắn lại không nghe sao?"
Tôi gật gật đầu, tiếp nhận bánh mỳ, cắn lấy một miếng "Giống như thật sự không nghe lọt tai vậy."
Triển Chiêu trấn an vỗ vỗ vai tôi "Làm hết sức mình là được rồi, có một số việc, không phải chúng ta có thể thay đổi được."
Tôi cười cười "Muội biết, muội chỉ là làm hết khả năng của mình, nghe theo số trời mà thôi."
Dọc theo đường đi, tuy rằng tôi cũng đã khuyên Bàng Dục rất nhiều lần, nhưng trừ bỏ lần đầu tiên hắn còn cùng tôi nhiều lời nói mấy câu ra, còn lại đều là cúi đầu nghe, cũng không biết hắn có nghe lọt tai không nữa, đến khi. . . . . . Trở lại Khai Phong phủ.
Sau khi bị tống vào đại lao của Khai Phong Phủ, tôi cuối cùng cũng đến thăm Bàng Dục một lần.
Đứng ở ngoài cửa lao, tôi nhìn Bàng Dục "Tiểu Hầu gia, đây là lần cuối cùng ta đến thăm ngươi."
Bàng Dục vẫn cúi thấp đầu nghe vậy có chút giật mình, nhưng vẫn là không lên tiếng.
"Tiểu Hầu gia, ngươi nghe ta khuyên một câu cuối cùng đi." Tôi ngồi xổm xuống "Ta không muốn nhìn thấy ngươi chết."
Bàng Dục lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười "Bao Chửng muốn trảm ta, không dễ dàng như vậy đâu."
Tôi lắc đầu "Ngươi còn không biết tính tình của Bao đại nhân sao? Kết cục Trần Thế Mỹ như thế nào? Triệu Quốc Đống ra sao ? Còn có Quách Hòe. . . . . .. Tiểu Hầu gia, quay đầu lại đi."
Bàng Dục vẫn là dáng vẻ lơ đãng "Ta có kim bài miễn tử do Hoàng Thượng ngự ban."
"Tiểu Hầu gia, cho dù lần này Bao đại nhân trảm không được ngươi, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị Bao đại nhân trừng trị."
Bàng Dục hừ lạnh không nói.
Tôi lại buông tiếng thở dài, bỏ đi, nói nhiều như vậy, hắn nghe không vào, tôi cũng hết cách rồi. Đại khái, có lẽ là tôi cũng không phải là người giỏi khuyên bảo người khác.
Đứng dậy, tôi nhìn thoáng qua Bàng Dục lần cuối cùng, nhẹ giọng nói "Tiểu Bàng Giải, hẹn gặp lại."