Lúc tôi lên tiếng hỏi, Bàng Dục rõ ràng là có chút hoảng sợ, sau khi đã nhìn rõ mặt của tôi, hắn lại nhíu mày hỏi "Sao lại là khuôn mặt này?"
". . . . . ." cái gì mà sao lại là khuôn mặt này, Tiểu Hầu gia a~, ngài quả thật là vẫn cho là tôi dùng mặt nạ sao?
Tôi im lặng hỏi trời cao.
Sau một lúc lâu không thấy tôi mở miệng, Bàng Dục đại khái là cảm thấy tôi kỳ thật tương đối vô hại, liền hất hàm khôi phục lại "Vương khí bát đản" của Hầu gia nói "Ta không thích khuôn mặt này của ngươi, khuôn mặt kia đẹp hơn nhiều."
Khóe miệng giương cao vẽ lên nụ cười "Hầu gia, khuôn mặt này mới là khuôn mặt thật của ta a~."
"Ta mặc kệ, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là khuôn mặt kia, làm khuôn mặt đó cho ta." Người nào đó cực kỳ kiêu ngạo trực tiếp hạ lệnh.
Người ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Tôi cố nén khóe miệng co giật "Như vậy, xin chờ."
"Ừ, ta ở ngay tại chỗ này chờ." Bàng Dục nói xong, lướt qua tôi, trực tiếp vào phòng ngồi xuống cạnh bàn.
". . . . . .Được thôi." Tùy ngươi vậy, chỉ cần ngài có kiên nhẫn. Tôi cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy qua nam nhân nào thật sự có kiên nhẫn chờ trong nữ nhân trang điểm trong hai tiếng đồng hồ.
Quả nhiên, mới được vài phút đồng hồ, An Lạc Hầu giống như mông ngồi phải đinh vậy "Ngươi đã làm xong chưa?"
"Mới bắt đầu thôi, Hầu gia, kiên nhẫn một chút." Tôi không nhanh không chậm đáp
"Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới làm xong hả?" lần này so với lần trước thời gian chờ đợi có vẻ ngắn hơn.
"Vẫn chưa xong đâu, Hầu gia, bằng không ngài cứ ra bên ngoài đi dạo một vòng đi" tôi nuốt nuốt nước miếng, cố nén không nói thuận tiện ngài cường thưởng mấy dân nữ rồi mang trở về đổi sang ". . . . . . Tản bộ xong thì quay trở về được không?"
"Bản hầu sẽ đứng ở chỗ này." An Lạc Hầu hất hàm, rất không thoải mái nói.
". . . . . Tùy ngài thôi." Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy An Lạc Hầu kiêu ngạo thật là đáng yêu.
Bị người nọ ở bên cạnh liên tục thúc giục, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, quay đầu lại nói "Hầu gia, nếu ngài cứ tiếp tục quấy rầy ta nữa, thì ngài cẩn thận khuôn mặt của ta sẽ bị vẽ giống như buổi sáng ngày hôm qua ngài đã được nhìn thấy đó!"
"Hầu gia, là ngài yêu cầu ta vẽ ra khuôn mặt mà lần đầu tiên ngài nhìn thấy. Khuôn mặt đó thật sự là rất khó vẽ. Cho nên, nếu ngài cứ liên tục quấy rầy ta như vậy, ta thật sự không ngại vẽ thành hiệu quả như thế đâu." Tượng đất cũng còn có tính năng của nó, ngài cứ thúc giục tôi liên tục như vậy, tôi sẽ liều mạng vẽ ra khuôn mặt như buổi sáng hôm qua cho ngài xem.
Đại khái là, khuôn mặt khủng bố của buổi sáng hôm qua thật sự là có hiệu quả, hoặc là có thể nói, giống như cuộc thi bắn súng vậy, ngươi yếu thì hắn liền mạnh, ngươi mạnh hắn tất yếu.
Ngay sau đó, chỉ thấy Bàng Dục oán hận ngồi xuống ghế "Nếu vẽ không ra hiệu quả của buổi tối hôm đó, xem ta như thế nào, như thế nào . . . . . ."
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của hắn. Từ sau khi nhìn thấy gương mặt mỹ thiếu niên của hắn, thì sự uy hiếp của hắn đối với tôi xuống dốc không phanh. Ai mà lại đi e ngại với một mỹ thiếu niên có mỹ mạo tựa như một cô gái, tính tình thì trẻ con như hắn đây? !
Tôi cảm thấy kỳ lạ bèn quay đầu lại, chỉ thấy An Lạc Hầu Bàng Dục, ước chừng là chưa từng có kẻ nào, hay việc gì bắt hắn phải chờ lâu như vậy. Cho nên trong lúc đợi tôi hóa trang, hắn thế nhưng lại ghé vào trên mặt bàn. . . . . . ngủ.
Hắc tuyến đầy đầu, tôi đi tới, cảnh tượng ánh vào mi mắt làm cho tôi bỗng dưng nhíu mi.
Hiện tại là lúc mặt trời đã lên cao ba xào, ánh mặt trời len qua khe cửa sổ chiếu hắt vào phòng, tia nắng vàng óng ánh chiếu lên gương mặt thiếu niên đang nằm úp mặt xuống mặt bàn ngủ, làm cho khuôn mặt của thiếu niên đó tựa như bạch ngọc, ôn nhuận mê người. Mà không biết là bởi vì đang nằm mơ thấy cái gì, hay là do giấc ngủ không được an ổn, mà hàng lông mi dài của hắn run nhè nhẹ, thoạt nhìn lại làm cho người có một chút mềm lòng.
Tiểu Thụ! !
Nháy mắt trong đầu tôi hiện lên hai chữ đó, làm cho tôi cho tôi chợt ngẩn ra, sau đó khẽ vỗ bốp trán một cái.
Hãn, như thế nào lại nghĩ đến hai chữ đó, tôi rõ ràng không phải là hủ nữ mà.
Nhưng là, nhưng là, tôi còn thật sự không nghĩ tới, ở đời sống thật lại được nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp như thế này a~!
Thở dài một hơi, tôi quay lại giường lấy chăn mang tới, nhẹ nhàn đắp lên trên người hắn, sau đó ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh Nhuyễn Hồng Đường ở bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, phía sau bỗng truyền đến tiếng động.
Tôi được ánh mặt trời chiếu ấm áp đến nỗi không muốn cử động, ngẩn người một lúc lâu, mới quay đầu lại, chạm phải tầm mắt Bàng Dục đang nhìn mình, sau đó nhoẻn miệng cười "Hầu gia, ngài tỉnh rồi."
Không biết có phải vì mới tỉnh ngủ hay không, mà trong đôi mắt của Bàng Dục còn mang theo một tia mê mang. Thật lâu sau, hắn mới như là tỉnh hồn lại, cũng không để ý chăn đã rơi xuống đất, bước vài bước đã đến chỗ tôi "Bộ dạng này của ngươi vẫn đẹp hơn."
Tôi cười "Không ai là không yêu cái đẹp. Nhưng là, không có gì là mãi mãi, Hầu gia."
"Có ý tứ gì?" Bàng Dục nhăn mày hỏi.
"Hoa nở là lúc hoa đẹp nhất, nhưng rồi đến cuối cùng hoa cũng phải tàn." Tôi vươn tay chỉ ra hoa viên ngoài cửa sổ nói "Trăng tròn là lúc trăng đẹp nhất, nhưng cũng có lúc trăng phải khuyết. Băng tuyết là đẹp nhất, nhưng rồi cũng đến lúc phải tan. Mà người cũng phải đến lúc già đi, không có gì là có thể vĩnh viễn không thay đổi. Con người hay là đồ vật cũng thế cả mà thôi."
Bàng Dục mày nhíu càng chặt "Ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì?"
Tôi bật cười, lắc lắc đầu, có lẽ là do lúc đó đã nhìn thấy hình ảnh Bàng Dục ngủ, cho nên mới nhịn không được nhiều lời như vậy "Ta là muốn nói, Hầu gia, cái không thay đổi chỉ có tâm của con người. Mà những người bị mình cố chấp đem về lại chính là những người khó chiếm được tâm nhất."
"Thật sao?" Bàng Dục nhướng mi, lập tức cười ha ha "Ta có vô số tiền tài, cha ta có quyền thế ngất trời, còn có cái gì không chiếm được tâm đây?"
"Có." Tôi phớt lờ tiếng cười to của hắn "Ở trong Nhuyễn Hồng Đường này, ngài có biết được rằng có cái ngài không thể chiếm được tâm không?"
"Có cái gì mà ta không chiếm được tâm? ! Ngươi nói! !" Bàng Dục rõ ràng bị lời nói của tôi khơi mào tức giận, hắn vươn tay ra, hung hăng túm chặt lấy cổ tay tôi, hỏi.
"Kim Ngọc Nương." Tôi khẽ nói "Người nàng yêu chính là tướng công của nàng, Hầu gia, ngài không thể chiếm được tâm của nàng."
"Ai nói?" Bàng Dục dùng sức hất mạnh tay tôi ra "Nữ tử đến Nhuyễn Hồng Đường của ta, người nào mà không phải bắt đầu là tìm đến cái chết, kết quả cuối cùng không phải là đều ngoan ngoãn thuận theo ta hay sao?"
"Phải không?" Tôi hơi châm chọc cười cười "Thật sự là như thế sao?Kể cả Kim Ngọc Nương sao?"
"Sao ngươi cứ nói về Kim Ngọc Nương mãi thế." Bàng Dục có chút thẹn quá hóa giận "Chưa có nữ nhân nào mà bản Hầu không chiếm được, rồi ngươi xem, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ nguyện ý đi theo bản hầu."
"Không có ngày đó đâu, hơn nữa, ngoan ngoãn thuận theo cũng không phải là thật lòng nguyện ý nha." Tôi cười, mà ngươi cũng không đợi được đến ngày đó đâu, Bao đại nhân, cũng sắp khởi hành đến Trần Châu rồi.
"Ngươi. . . . . ." Bàng Dục hít sâu hai hơi, mới hung tợn nói "Ta nhất định sẽ có được tâm của nàng, ta nhất định se làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta ! Ngươi chờ đó mà coi."
"Không có chuyện đó đâu, Hầu gia nếu không tin, không bằng chúng ta đánh cuộc một ván." Lúc đưa ra yêu cầu này, tôi nhất định là cười tươi như hoa.