"Triển đại ca, tình hình như thế nào rồi?" Ngày hôm sau gần đến giữa trưa, Triển Chiêu ra ngoài tra xét tin tức, rốt cuộc cũng quay trở lại quán trọ.
Xem bộ dáng thong dong của hắn tựa hồ là có tin tức tốt. Thản nhiên từ bên ngoài cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh bàn, lại còn có tâm tình tốt tự rót cho mình một ly trà, động tác tao nhã bưng chén lên nhấp một ngụm.
Thấy bộ dáng nhàn nhã của hắn, tôi biết tám phần mười là đã tra xét được tin tức rất hữu dụng đối với chúng tôi.Vì thế khẽ cười, sau đó rất chi là chân chó rót tiếp cho hắn một ly trà nữa "Đại ca, rốt cuộc thế nào a? Là có tin tức tốt sao?"
Triển Chiêu thấy thế, lúc này mới buông ly trà xuống "Quả thật là có tin tức tốt, ta nghe ngóng được mấy ngày gần đây, An Lạc Hầu rất là ưa thích rượu và thức ăn của một tửu lâu, mà tửu lâu kia phong cảnh cũng đẹp, cho nên mỗi ngày vào buổi tối, hắn đều đến tửu lâu đó uống rượu."
Tôi nghe vậy hai mắt sáng ngời "Quả nhiên là tin tức tốt, nếu có thể biết được lộ tuyến cùng thời gian hắn xuất hành, chúng ta hoàn toàn có thể mai phục giữa đường xuống tay."
Triển Chiêu nghe vậy khẽ cười lắc lắc đầu "Gì mà mai phục giữa đường, chúng ta cũng không phải là thích khách, cũng không phải là ra chiến trường. Lời nói của An Chi nghe mà rợn cả người."
Tôi giơ một ngón tay ra quơ qua quơ lại "Triển đại ca, với tình hình hiện nay của chúng ta chỉ có một câu để miêu tả, chính là tình trường như chiến trường, chúng ta chính là đang ở trên chiến trường khốc liệt nhất. Bất quá vận khí lần này của chúng ta quả là không tồi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều chiếm được, buổi tối hôm nay chúng ta có thể hành động không ?"
Triển Chiêu nghe vậy gật đầu "Có thể. Bất quá, thiên thời chúng ta chiếm được mà An Chi nói là có ý gì ?"
Tôi cười càng thêm sáng lạn "Cái gọi là anh hùng ngắm ở trên lưng ngựa, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân. Chính là mỹ nhân nha, đương nhiên là cần phải ngắm ở dưới ánh trăng trong sáng, thì mới có được hiệu quả mông lung, huyền ảo như trong mộng. Hơn nữa, không phải là chúng ta còn chiêu tay ôm đàn che nửa mặt hoa hay sao."
Huống hồ, cái gì gọi là ăn no ấm cật, hắc hắc, chờ cho An Lạc Hầu ăn uống no say xong, chính là thời cơ tốt nhất, bất quá những lời này, không cần phải nói với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mi "Xem ra An Chi rất là cao hứng nha."
"Hì hì" tôi cười "Bởi vì rất thú vị mà."
Triển Chiêu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, lập tức cũng nhịn không được bật cười thành tiếng. Trong lúc nhất thời, không khí khẩn trương trước lúc lâm chiến đã bị tiêu tan không còn một mảnh.
Ban đêm, cũng là ông trời hiểu lòng người, quả nhiên ánh trăng sáng trong, dịu dàng soi tỏ xuống nhân gian, cả tòa thành như được bao bọc bởi một tầng lụa mỏng.
Tôi đẩy cửa sổ ra, nhìn lướt lên bầu trời, nhịn không được nhếch miệng cười, lập tức, chuyển hướng nhìn sang "mỹ nhân" đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn "Chuẩn bị xong chưa?"
Ánh sáng nhàn nhạt không biết là của ngọn đèn dầu hắt ra, hay là do ánh trăng chiếu rọi vào, đã che đậy đi dấu vết nhân tạo của " Mỹ nhân". Chỉ thấy "nàng" sau khi nghe thấy tôi hỏi, hơi hơi nghiêng đầu, cũng không có lên tiếng trả lời, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu, chỉ với một động tác nho nhỏ như vậy thôi, dùng ở trên gương mặt đó, còn có hiệu quả hơn là lời nói.
Kháo!
Tôi nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng, mẹ nó, vì cái gì, vì cái gì mà ngay cả tôi dùng gương mặt đó, cũng không đạt được hiểu quả như vậy a~!
Cố nén ý niệm muốn trợn ngược mắt giơ ngón giữa chỉ lên trời, tôi chống lại tầm mắt của "Mỹ nhân", sau đó nắm chặt tay thành quyền "Trò hay, bắt đầu!"
Bởi vì thời gian vẫn còn dư dả, hai chúng tôi cũng không vội, hơn nữa tôi cũng không biết đánh xe ngựa, trải qua cuộc huấn luyện cấp tốc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế ngựa không chạy loạn mà thôi. Cho nên một đường từ quán trọ đi ra, xe ngựa đi khá là chậm, đi về hướng lộ trình của An Lạc Hầu.
"Chính là nơi này sao?" dừng xe ngựa ở bên cạnh một cái ngõ tắt nhỏ, tôi quay đầu hỏi Triển Chiêu đang ngồi ở bên canh.
Triển Chiêu đang ở trong thân xác của tôi nhìn kỹ một lượt, sau đó gật đầu nói "Chính là nơi này ."
"Tốt lắm" tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, như vậy." Tôi lấy ra chiếc khăn lụa mỏng đưa cho Triển Chiêu "Cẩn thận đấy."
"Ừ, yên tâm đi, muội cũng phải cẩn thận."
Tôi cười cười "Muội không có việc gì đâu, chỉ là trở thành diễn viên phụ mà thôi, dù sao nếu muội không phản kháng, thì cũng sẽ không bị ăn đấm đá gì nhiều, chờ đến thời gian bị tráo đổi, lại lén chuồn đi. Sau đó là có thể trực tiếp lẩn vào Nhuyễn Hồng Đường. Người nên lo lắng là huynh mới đúng, cơ thể của muội đành dựa vào sự bảo hộ của huynh đó." Tôi nói nửa đùa nửa thật.
Nghe vậy, tuy rằng mặt đã được khăn lụa che nửa mặt không thấy được biểu tình, Triển Chiêu vẫn là thận trọng gật đầu "Ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ thân thể của muội."
"Ha ha, không cần khẩn trương như vậy." Nhìn dáng vẻ của hắn, lòng tôi gợn lên một cảm giác kỳ lạ, như thế nào tôi lại có cảm giác giống như đang nói lời vĩnh biệt trước lúc cần kề với cái chết thế này. Không được, khóe miệng tôi khẽ co giật "Chúng ta không phải đã từng thảo luận qua sao? Dựa theo những gì muội nhớ được, An Lạc Hầu tuy rằng thích cường thưởng dân nữ, bất quá hắn tựa hồ lại không thích trực tiếp dùng sức mạnh, mà lại thích sau khi cường thưởng, người đó phải một lòng một dạ đi theo hắn." Tôi nhún nhún vai nói "Đúng là tính cách kỳ quái."
Chính là bởi vì thế, cho nên sau khi Công Tôn tiên sinh đưa ra đề nghị này, tôi mơ hồ nhớ tới một chút về "Sở thích" của vị An Lạc Hầu này, vì vậy tôi mới dám yên tâm lớn mật dùng chiêu này.
Bằng không, mặc kệ Công Tôn tiên sinh có nói như thế nào, hoặc cho dù tôi rất thích xem trò vui đi chăng nữa, cũng nhất quyết không chấp nhận, dù sao đó cũng là thân thể của tôi nha. Tôi nhưng là một chút cũng không có ý tưởng đưa thân mình tới tận miệng sói như thế đâu.
Hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện, mà ở đầu ngõ bên kia le lói hiện lên ánh sáng của đèn lồng, càng lúc càng sáng, tiếng người ồn ào cũng theo đó mà truyền đến càng lúc càng rõ.
Tôi cùng Triển Chiêu lập tức ngậm miệng lại, sau đó cùng nhìn nhau gật đầu—— trọng tâm chính đã đến!
Triển Chiêu nhanh chóng lao vào trong xe ngựa, tôi quất roi ngựa, xe ngựa thong thả đi về phía An Lạc Hầu bên kia. Đi được nửa đường, tôi nhảy xuống xe ngựa, dùng sức đá bánh xe một cái. Một thanh âm rất nhỏ vang lên, xe ngựa tạm thời không di chuyển được nữa.
Một lát sau, theo ánh sáng của đèn lồng rất gần, đối diện có người quát to "Người nào? Không thấy được đây là xe ngựa của An Lạc Hầu sao? Còn không mau nhường đường?"
Tôi vội vàng tiến lên phía trước xe, ôm quyền hành lễ, khách khí nói "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi cùng xá muội từ xa mới tới vùng này, xe ngựa lại bị hỏng, không nghĩ tới là đã cản đường của An Lạc Hầu, thật sự tội đáng chết vạn lần."
Nghe tôi nói thế, giọng điệu ở bên kia lại càng không tốt "Cái gì? Xe ngựa bị hỏng? !" Hắn đại khái vừa định mắng, chợt nghe thấy từ bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm trong suốt của một thiếu niên "Phát sinh chuyện gì, sao xe ngựa lại dừng lại?"
"Hồi Hầu gia, có hai kẻ nhà quê xe ngựa bị hỏng, chắn ở giữa đường."
"Ừm?" theo một chữ ừm thốt ra, rèm che xe ngựa bên kia được vén lên, sau đó có một thiếu niên cẩm y hoa phục, từ trên xe ngựa giẫm lên lưng của một người bước xuống.
Khi chống lại tầm mắt của hắn, tôi bỗng nhiên sửng sốt.
Cái gọi là anh hùng ngắm ở trên lưng ngựa, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân chính là đây, "Mỹ nhân" này quả thật phải ngắm ở dưới ánh trăng mới có hương vị.
Chỉ thấy, dưới ánh trăng sáng trong, thiếu niên vận cẩm y, hé ra gương mặt tuấn mỹ như quan ngọc, hơn nữa cặp mắt trong veo dưới ánh trăng lại càng thêm lấp lánh. Hiện tại, hắn tuy rằng bởi vì tuổi còn trẻ mà hơi hơi mang theo một chút trẻ con, nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho người ta đứng trước người đẹp khó thốt được lên lời
Tôi kháo, tại sao không có ai nhắc nhở tôi, An Lạc Hầu Bàng Dục này là một mỹ nhân a~, hơn nữa lại là mỹ nhân hiếm thấy trên đời!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hắc hắc, Bàng phi nương nương chính là tỷ tỷ của hắn, có thể được hoàng đế độc sủng, là có thể tưởng tượng ra, đệ đệ nhà nàng có tướng mạo như thế nào a~ thật sống động ~ thật thú vị