Chuyện của Thu Nương cuối cùng cũng được giải quyết thuận lợi, mà Khai Phong phủ mới được nhàn rỗi có hai ngày, lại nghe thấy tin tức Trần Châu mất mùa.
Lúc nghe được mọi người truyền tai nhau tin tức này, tôi lại cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó. Trở về phòng vò đầu bứt tai suy nghĩ đến nửa ngày, rốt cục mới mơ hồ nhớ lại được một chút. Áp tải lương thực đến Trần Châu cứu tế chẳng phải là Hầu gia Bàng gì gì đó, nhi tử yêu của Bàng Thái sư sao? Kết quả là sau đó lại gặp phải chuyện không may, bị Bao đại nhân xửa trảm. Xem ra, Khai Phong phủ lại sắp được một phen bận rộn rồi đây.
Quả nhiên, sau tin tức Trần Châu mất mùa không lâu, lúc Bao đại nhân đi tuần phố, liền đưa về phủ một đôi vợi chồng già. Vị lão trượng kia, thậm chí còn bị người ta đánh gẫy chân, nhưng vẫn không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới đây kêu oan.
Sau khi mang đôi vợ chồng già kia mang về phủ, ở bên trong thư phòng của Bao đại nhân, mấy người chúng tôi ngồi nghe câu chuyện thấm đẫm máu và nước mắt của họ.
Theo như những gì bọn họ kể,An Lạc Hầu Bàng Dục ở Trần Châu chẳng những không trợ cứu nạn dân, ngược lại còn xây Nhuyễn Hồng Đường, làm cho dân chúng lầm than, cường thưởng dân nữ, không chuyện ác nào mà hắn không làm. Mà thiếu gia cùng Thiếu phu nhân nhà bọn họ chính là bị bắt đi như vậy.
Sau khi tiễn hai vị lão nhân gia lui xuống nghỉ ngơi xong, Bao đại nhân vỗ mạnh một cái vào tay vịn ghế "Hừ, lẽ nào lại như vậy, Bàng Dục kia phụng chỉ đi cứu giúp nạn thiên tai, chẳng những không trợ cứu nạn dân, ngược lại còn xây Nhuyễn Hồng Đường, làm cho dân chúng lầm than, nếu ta không đưa hắn ra trị tội, thì thật là có lỗi với dân chúng Trần Châu."
"Chính là đại nhân, Bàng Dục kia chẳng những là An Lạc Hầu, hơn nữa lại là con trai duy nhất của Bàng thái sư, em ruột của Bàng phi nương nương, không lâu trước đây đại nhân đã xử trảm Phò mã, nếu bây giờ lại đem Bàng Dục ra trị tội, chỉ e………" Công Tôn tiên sinh còn chưa dứt lời, chính là ý tứ cũng đã đủ hiểu.
"Công Tôn tiên sinh" Bao đại nhân cắn răng nói ra từng chữ một "Ta không xứng là phủ doãn của Khai Phong phủ, nhưng chỉ cần một ngày còn ở tại vị, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, về phần cá nhân nếu có bị lưu đầy, bản phủ cũng không để ở trong lòng."
"Ý tứ của đại nhân, đệ tử hoàn toàn hiểu được." Công Tôn tiên sinh vuốt râu mà cười "Chính là, Bàng Dục kia đang ở Trần Châu xa xôi, chúng ta hoàn toàn không có chứng cớ, cũng như nhân chứng lại ngoài tầm tay với, chỉ sợ không làm gì được hắn."
"Ta đây lập tức ở trên điện tấu với thánh thượng, khẳng định Thánh Thượng sẽ cho phép ta đến Trần Châu một chuyến." Bao đại nhân quyết đoán nói.
"Đây chỉ là một phương diện, về phương diện khác" ánh mắt của Công Tôn tiên sinh lóe lóe "Chúng ta tốt nhất trước phái người trà trộn vào Nhuyễn Hồng Đường, nếu có thể nắm được chứng cớ là tốt nhất."
Bao đại nhân nghe vậy gật gật đầu "Quả thật là như thế, chính là nếu Bàng Dục kia ở Trần Châu làm xằng làm bậy, Nhuyễn Hồng Đường này, chỉ sợ cũng không dễ gì trà trộn được vào đó."
Công Tôn tiên sinh cười càng sáng lạn "Đối với người khác thì đúng là như vây, nhưng đối với chúng ta thì lại khác. Ở chỗ chúng ta, không phải là đã có sẵn một người thích hợp hay sao?"
Bao đại nhân khó hiểu nhìn về phía Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh lại nhìn tôi, tôi đưa mắt nhìn Triển Chiêu. Nếu là nguyên bản thì hắn đúng là thật sự có thể trà trộn vào chỗ đó, chính là nửa ngày còn lại lại chính là phế phẩm tôi đây. Bất quá nửa ngày chắc cũng đủ để kiểm chứng.
Thấy chúng tôi đồng loạt đưa mắt nhìn hắn, cho dù có là người trấn định như Triển Chiêu cũng không thể đứng yên một chỗ được.
Chỉ thấy hắn tiến lên vài bước, chắp tay nói "Đại nhân, việc này xin cứ giao cho thuộc hạ, thuộc hạ trước chạy đến Trần Châu, đợi cho đến đêm khuya, thuộc hạ liền lẻn vào Nhuyễn Hồng Đường, điều tra rõ chân tướng."
Tuy rằng Triển Chiêu nói rất khẳng khái, nhưng Công Tôn tiên sinh lại lắc đầu "Triển hộ vệ, tại hạ không phải là nói ngươi, người tại hạ nói là. . . . ." Hắn nói xong, đưa mắt nhìn tôi.
"Tôi?" Tôi chỉ chỉ vào mình, rất là kinh ngạc "Tôi sao có thể trà trộn vào đó được ?"
Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười "An Lạc Hầu không phải là cường thưởng dân nữ sao? Đóng là dân nữ bị cường thưởng, đương nhiên là sẽ vào được Nhuyễn Hồng Đường."
"Cường thưởng tôi?" Tôi lại chỉ chỉ vào mình, cảm thấy được mặt mình có chút nhăn nhó "Công Tôn tiên sinh, không phải là tôi không muốn làm a~. Ngài nói An Lạc Hầu cường thưởng dân nữ, làm cho tôi nhân cơ hội đó mà trà trộn vào Nhuyễn Hồng Đường. Tôi cũng biết chủ ý này của ngài cũng không tồi, chính là" tôi lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình "Ngài có thấy được rằng với bộ mặt này của tôi, cho dù có được đưa đến tận mặt An Lạc Hầu, hắn sẽ cường thưởng tôi sao?"
Nụ cười trên mặt Công Tôn tiên sinh lập tức cứng đờ "Cái này. . . . . ."
" Công Tôn tiên sinh, không nên mơ hồ như thế nha ~." Tôi bĩu môi.
"Có lẽ. . . . . ." vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Công Tôn tiên sinh đờ ra một chút, làm như không biết nên trả lời như thế nào.
"Có lẽ khiếu thẩm mỹ của An Lạc Hầu không giống với người thường thì sao?" Tôi cười trộm "Hoặc có thể nói, hắn đói bụng ăn quàng thì sao?"
"An Chi, không thể vô lễ." Triển Chiêu ngăn tôi lại, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
"Oh." tôi bĩu môi, thối lui qua một bên.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bao đại nhân nhíu mày, ở đại sảnh đi tới đi lui.
Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu đều là mặt mày cau có.
Tôi cắn cắn môi dưới, xem ra, vẫn chỉ có biện pháp kia của Công Tôn tiên sinh là thích hợp nhất. Về phần khuôn mặt này, ừm, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết!
"Kỳ thật, cũng không phải là không có biện pháp." Sau một lúc lâu, tôi đột nhiên lên tiếng.
"An Chi?" ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, khoát tay "Trên thế giới này, không phải còn có loại nghệ thuật hóa trang hay sao?"
"Hoá trang, là vật gì?" Ba vị cổ nhân hai mặt nhìn nhau.
"Hắc hắc, đây là loại kỹ thuật thần kỳ, hoàn toàn có thể so sánh được với thuật dịch dung hiện đang thịnh hành ở trên giang hồ a~. Xin mọi người chờ cho một chút." Tôi nói xong, vội vã chạy về phòng, lấy điện thoại di động giấu kỹ ở tận đáy ba lô ra "Các vị, đến xem này."
Tôi mở di động, đến thư mục chứa ảnh chụp, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu bu lại xem.
"Đây là " Công Tôn tiên sinh cả kinh nói "Bức tranh quả là sống động như thật."
"Đây không phải là bức tranh, đây là ảnh chụp, trên cơ bản lúc đầu là dạng gì, ảnh chụp chính là dạng đó, bất quá đây không phải là trọng điểm." Tôi chuyển qua một tấm hình khác, lại hiện ra một gương mặt khác "Trọng điểm là, mọi người có nhìn ra được đây là cùng một người không?"
"Này, này. . . . . ." Ba người có chút giật mình nhìn điện thoại di động trong tay tôi.
"Đây chính là hiệu quả sau hóa trang." Tôi cười "Hoá trang là một loại nghệ thuật gia công, đời sau nó có tên là – Nghệ thuật trang điểm."
Ba người lại hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Công Tôn tiên sinh tổng kết "Hoá trang này quả thật là thần kỳ, An Chi cô có biết loại…. khụ, nghệ thuật gia công này không."
Tôi gật đầu "Lúc tôi còn học đại học, ngày nghỉ tôi làm thêm tại ảnh viện, cũng học được một ít, chẳng qua là tôi chưa từng hóa trang cho chính mình, cho nên cũng không biết được hiệu quả sẽ ra sao."
Công Tôn tiên sinh gật đầu "Nhưng thật ra có thể thử một phen."
"Bất quá, còn cần một ít công cụ." Tôi nhíu mày "Cây cọ và mấy thứ có thể tự tạo được, nhưng là. . . . . .Ừm, xem ra còn cần tìm nhân sĩ chuyên ngành của thời này cố vấn cho một chút mới được."
" Nhân sĩ chuyên ngành?" Công Tôn tiên sinh khó hiểu hỏi.
"Chính là. . . . . ." Tôi nở nụ cười thần bí.
Bên này, chúng tôi nhiệt tình thảo luận, ngay sau đó, Triển Chiêu có chút đột ngột chen vào " Công Tôn tiên sinh, kế này đúng là không tồi, nhưng nếu Bàng Dục kia thật sự đúng như lời đồn đại, vậy an toàn của An Chi. . . . . ."
Công Tôn tiên sinh nghe vậy, quay đầu lại, cười cực kỳ sáng lạn "Tại hạ chưa từng có nói qua, muốn cho An Chi đi a~."
Tôi nhịn không được cười phì một tiếng, Công Tôn tiên sinh không phải là muốn để cho Miêu đại nhân ở trong thân xác của tôi đi "Câu dẫn" Bàng Dục đó chứ?