Hai chúng tôi nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều không được tốt cho lắm.
"Làm sao bây giờ?" Tôi bất đắc dĩ nhìn phía Triển Chiêu, tuy rằng chưa chắc hắn đã nghĩ ra được biện pháp gì, nhưng hai người suy nghĩ sẽ tốt hơn là một người.
"Triển mỗ cũng không biết nên làm như thế nào cho phải." Ngự miêu thở dài.
"Tuy rằng tôi biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện này, bất quá, Triển đại nhân, ngài có thể không cần tiếp tục xưng là Triển mỗ nữa được không, cảm giác. . . . . . rất kỳ quái a~."
Nhìn thấy "Tôi" lộ ra khuôn mặt nghiêm túc, dùng thanh âm tuy rằng không được tính là êm tai, nhưng chính xác vẫn là giọng của con gái, lại tự xưng là Triển mỗ, làm cho tôi cảm thấy cả người sởn hết cả da gà.
"Triển mỗ… " người nào đó vừa mở miệng, liền dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ tiếp thu sửa chữa "Ta cũng muốn nói, cô nương gọi ta là Triển đại nhân, cũng thập phần . . . . . ."
Nói thừa, có ai thích đối mặt với gương mặt của chính mình mà gọi là người khác hay không, bất quá… "Ngài đừng gọi tôi là cô nương nữa, ngài thử nghĩ xem, ở trên đường cái, nếu ngài cứ gọi tôi là cô nương, mà tôi đang đính trên mình gương mặt của ngài, sẽ như thế nào?"
Triển Chiêu đại khái là đang tưởng tượng một chút, sau đó mặt đen lại.
Tôi buồn bực bắt đầu gãi gãi đầu "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mau nghĩ ra biện pháp a~!"
"Tại hạ cũng không biết phải làm sao bây giờ." Hắn lại bất đắc dĩ đáp.
Không được, phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, nếu cứ tiếp tục như thế này, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được biện pháp gì.
Hít sâu hai cái, tôi bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại "Được rồi, nếu hiện tại đều không có biện pháp, như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời thích ứng mà thôi. Ngài tạm thời thích ứng ngài là một nữ tử, tôi tạm thời thích ứng tôi là một. . . . . .nam tử." Đột nhiên cảm thấy được, muốn khóc cũng không khóc được
"Hiện tại bắt đầu, tôi sẽ dùng tên của ngài, còn ngài dùng tên của tôi. Tôi gọi ngài là cô nương, ngài gọi tôi là đại nhân."
Triển Chiêu gương mặt xanh mét, miễn cưỡng gật gật đầu. Tôi phỏng chừng, cả đời hắn đây là lần đầu tiên sắc mặt biến đổi đa dạng đến như vậy.
"Như vậy, chúng ta thử một chút xem sao." Tôi đối với khuôn mặt của mình, cố nén khóe miệng run rẩy, kêu một tiếng "Vu cô nương."
Nói thật ra, giọng của Triển Chiêu cực kỳ trong mà lại dễ nghe, chính là từ miệng tôi thốt ra, tôi nghe như thế nào cũng cảm thấy toàn thân co giật. Mà Triển Chiêu bên kia cũng không tốt hơn tôi là mấy, phỏng chừng từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta gọi là cô nương, thần sắc trên mặt làm cho người ta không đành lòng nhìn. Thật lâu sau, hắn mới miễn cưỡng mở miệng "Triển đại nhân."
Kỳ thật, chuyện khó khăn nhất cũng chính là mở miệng gọi mình là người kia, nếu đều đã mở miệng gọi được rồi, thì mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
"Được rồi, chúng ta trước cứ kêu như thế này đi, thật sự là không được tự nhiên cho lắm." Tôi xoa xoa trán kỳ thật cũng chẳng có đổ mồ hôi lạnh gì cả
"Triển đại nhân, ngài vừa mới nói là xin chỉ hồi hương tế tổ, hẳn là không phải chỉ có tế tổ không thôi chứ, có phải là thuận tiện đi tra án hay không? "
Triển Chiêu lắc đầu "Không có."
Tôi thở phào nhẹ nhõm "Thật là tốt, bằng không với cái dạng này của chúng ta, lúc cần phải ra tay cũng không biết là ngài hay là tôi đây"
"Nếu thời điểm cần phải ra tay, đương nhiên là tại hạ ra tay rồi." Triển Chiêu một bộ dáng đương nhiên.
Tôi đập trán "Triển đại nhân, không phải là tôi tự khinh bỉ mình, nhưng nói thật là cả đời tôi chưa từng chạm qua bất kỳ một môn võ công nào, lại càng không nói đến nội lực, kinh công gì đó, ngài cảm thấy bằng thân thể phế vật của tôi, ngài có thể sự dụng võ công thành thạo được hay không?"
Triển Chiêu trong tay cầm thanh kiếm của hắn, nghe tôi nói như vậy, tay hắn căng thẳng, trên mặt nhất thời nổi lên sự lúng túng.
"Về phần thân thể của ngài tuy rằng rất tốt, nhưng là linh hồn lại là phế vật, ngay cả một chiêu cũng không biết, cho nên cũng đừng trông cậy vào nữa. May mắn là ngài chỉ về tế tổ mà thôi." Tôi thở dài.
"Cô nương cần gì phải tự hạ thấp mình như thế."
Tôi lắc lắc ngón tay "Không phải là tôi tự hạ thấp mình, lời tôi nói là thật, sở trường của tôi quả thật không phải là võ công, trên phương diện võ công, tôi đúng là phế vật. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng xấu hổ phải che dấu gì cả."
Triển Chiêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi hơi mỉm cười nói "Cô nương thật rộng lượng, tại hạ thán phục."
Tôi buông tay "Ưu điểm của tôi chính là có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình."
Triển Chiêu lại khẽ cười, nụ cười giống như gió xuân ấm áp, từ trên mặt tôi mà xuất hiện nụ cười như vậy, tôi nhìn như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tôi đột nhiên giật mình, con mẹ nó, xác thực từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cười đẹp như thế, trách không được tôi nhìn như thế nào cũng không cảm thấy vừa mắt!
Đang buồn bực, chợt nghe thấy Triển Chiêu mở miệng hỏi "Cô nương là người phương nào?"
"Tôi?" Tôi chỉ chỉ chính mình "Tôi là người Tứ Xuyên." Thấy hắn khó hiểu, lại phải sửa đổi cách nói "Chính là Ba Thục (*), biết không?"
(*Tên một nước thời Chu, nay thuộc phía Đông tỉnh Tứ Xuyên)
Triển Chiêu lúc này mới gật đầu "Xin hỏi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hơn hai mươi hai." Tôi ậm ờ mà chống đỡ, chuyện này…. Cũng không cần phải so đo chính xác đến từng giờ a~.
Triển Chiêu sửng sốt "Tại hạ thật thất lễ, không biết có phải hay không nên xưng là phu nhân?"
"Gì, tôi còn chưa kết hôn, không đúng, là chưa thành thân a~." Tôi giơ năm ngón tay ra thủ thế "Nơi tôi ở có xu hướng kết hôn muộn, phải sau hai mươi lăm tuổi kết hôn mới tốt."
Triển Chiêu hoảng sợ "Như vậy đúng là cô nương chưa lập gia thất sao?"
Tôi gật đầu "Đúng vậy." tôi còn chưa có bạn trai nha, chứ đừng nói đến chuyện cưới xin.
"Nếu như thế." Triển Chiêu chấp kiếm, có lễ đối với tôi nói "Triển Chiêu sẽ phụ trách với cô nương."
Tôi nghe được thiếu chút nữa thì thét chói tai, đại khái là Triển Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới thanh âm của mình cũng có thể bén nhọn như thế "Phụ trách, phụ trách cái gì?"
Tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng hắn vẫn là lập tức tỉnh táo lại "Hiện giờ, bộ dáng của tại hạ cùng cô nương như thế này, sự trong sạch của cô nương đã bị hủy." Hắn nói xong, trên mặt hiện ra một mảnh phiến hồng, giọng điệu cũng rất là kiên định "Tuy rằng cô nương có thân phận đặc biệt, Triển Chiêu không thể tới cửa cầu thân, nhưng sau khi quay về phủ, Triển Chiêu sẽ tìm bà mối mang sính lễ đến hỏi cưới cô nương."
Tôi có chút dại ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của người trước mắt, chứng tỏ hắn cũng không biết nên lựa lời nói như thế nào cho phải, nhưng ánh mắt trong suốt mà kiên định vẫn nhìn vào tôi, không chút do dự cùng đáng khinh.
Chính là…. chính là… nếu hắn dùng mặt hắn mà nói những lời này, nói không chừng tôi lại chấp nhận cũng nên. Chính là hiện tại nhìn thấy "Tôi" vẻ mặt nghiêm túc hướng tôi cầu hôn, tôi như thế nào cũng đều cảm thấy khóe miệng, khóe mắt lại có xu thế co giật a~.
"Không…không cần, tôi không cần ngài phụ trách." Tôi có chút vô lực phất phất tay, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này a~.
"Nhưng là. . . . . ." Triển Chiêu nhíu mày.
"Không cần chính là không cần." tôi lại gãi gãi đầu "Triển đại nhân, vấn đề này chúng ta để sau hẵng thảo luận, hiện tại tôi có một vấn đề cực kỳ quan trọng cần phải lập tức giải quyết !" Quên đi, tôi lười cùng cổ nhân tranh luận.
"Vấn đề gì?" thấy tôi nghiêm túc, Triển Chiêu cũng thu lại vẻ mặt.
Tôi mím môi, thiếu chút nữa là muốn khóc thành tiếng, đè thấp thanh âm, tôi thì thào nói "Tôi, tôi muốn đi WC a~!"