1/2 Ngự Miêu

Chương 27

Trước Sau

break
Thật lâu sau, Công Tôn tiên sinh vì nhịn cười mà đỏ cả mặt, mới cực lực khắc chế khụ một tiếng "Triển hộ vệ, ta đến là để báo cho ngươi biết, Bao đại nhân quyết định đêm nay sẽ thẩm vấn Quách Hòe."

Tôi vội vàng đi theo giả khụ một tiếng, khôi phục lại bộ dáng đứng đắn nói "Vì sao lại đợi đến đêm mới thẩm vấn Quách Hòe?"

"Bởi vì Trần Lâm công công tình cờ gặp được Mai Nương, nhưng lại giật mình nhận ra diện mạo của Mai Nương giống y hệt cung nữ Khấu Châu có liên quan đến vụ Ly Miêu tráo thái tử. Cho nên, Bao đại nhân quyết định nhờ Mai Nương đóng giả là cung nữ đó, làm cho Quách Hòe tự nhận tội." Công Tôn tiên sinh giải thích "Sau đó, còn phải nhờ Triển hộ vệ lên công đường kể lại việc Lý Phi nương nương bị Quách Hòe đuổi giết ở trong thâm cung ngày ấy."

Tôi gật đầu "Có cần phải đợi đến sau đêm khuya không?" có cần phải để cho Tiểu Miêu chân chính ra mặt không?

"Ha ha " Công Tôn tiên sinh rốt cục nhân cơ hội này mà cười lớn hai tiếng "Không cần thiết, Triển hộ vệ chỉ cần nói rõ ngày ấy thấy được những gì là đủ."

"Tôi hiểu rồi." Tôi gật đầu nói, như thế không khó, tôi cũng đã nghe Triển Chiêu nói qua, chỉ cần hắn nói lại cho tôi những gì ngày hôm đó hắn được chứng kiến là được, đúng là cũng không cần phải Tiểu Miêu chính chủ ra mặt nói.

"Được rồi, ta phải đi bẩm báo lại cho Bao đại nhân biết." Công Tôn tiên sinh chắp tay, cáo từ rời đi.

Nhìn theo hắn đi xa, tôi mới phi thường phi thường ngại ngùng quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu ở một bên vẫn đang duy trì trầm mặc "Thật ngại a, Triển đại ca, tôi không phải là cố ý muốn phá hoại hình tượng của huynh đâu."

Mới vừa nói xong, liền chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Triển Chiêu, con ngươi có chút thâm trầm.

Tôi hoảng sợ, lại ngượng ngùng nói "Thật xin lỗi a~, Triển đại ca."

Triển Chiêu khẽ thở dài một tiếng "An Chi, muội bảo ta phải nói sao cho phải đây."

Chưa bao giờ gặp qua hắn có thái độ như vậy, tôi cực kỳ áy náy, thì thào tự nói, trừ bỏ giải thích ra, còn lại những lời khác thật sự là rất khó nói.

"Thật sự là đã biết mình sai sao?" Sau một lúc lâu, Triển Chiêu mới nói.

Tôi cúi đầu "Ừm, đã biết sai."

"Nếu đã biết mình sai, như vậy, An Chi phải phụ trách."

Tôi theo bản năng gật đầu "Tôi phụ trách, tôi nhất định sẽ phụ trách."

"Đây chính là do An Chi đáp ứng đó."

"Vâng, là do tôi đáp ứng" tôi lại vội vàng gật đầu như giã tỏi "Tôi chính mình đáp ứng, tôi phụ trách, tôi nhất định phụ trách."

Nhưng mà phải phụ trách cái gì, sau một lúc lâu, tôi đột nhiên cảm thấy được có chút nghi hoặc, tôi rốt cuộc phải phụ trách cái gì a ?

Khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đang bưng ly trà lên miệng uống một ngụm "Giờ cũng không còn sớm nữa, ta kể lại một lần nữa tình huống ngày ấy ta lẻn vào thâm cung cho muội nghe, An Chi phải nhớ cho kỹ. Khi ở trên công đường, không được vui đùa."

"A?Vâng." tôi đáp ứng, lập tức tức hết sức chăm chú lắng nghe.

Cho nên, đến cuối cùng tôi lại quên mất tôi phải phụ trách cái gì. Hãn.

Ban đêm, ở trên công đường, Quách Hòe quả nhiên là mạnh miệng, ngay cả đối với cửu ngũ chí tôn phía sau bức rèm, hắn đều luôn mồm nói năm đó Lý phi nương nương chính xác là đã sinh ra một con mèo.

Có lẽ là do đã được Triển Chiêu nhắc tới kết quả sẽ như vậy, nên tôi cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, chính là rất là tò mò đương kim thiên tử rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Đáng tiếc, buổi sáng mới làm ra bộ dáng mất mặt, như thế nào lúc này đây có thể làm mất mặt hình tượng Triển đại nhân của Phủ Khai Phong một lần nữa được, vì thế không được lộn xộn. Đành phải mắt nhìn lỗ mũi, đứng thẳng tắp không nhúc nhích.

Cho đến khi nghe thấy Công Tôn tiên sinh nhắc nhở Bao đại nhân hỏi đến hành vi phạm tội mới đây của Quách Hòe.

"Triển hộ vệ." thanh âm của Bao đại nhân vang lên.

Tôi đứng ở phía trên công đường, chắp tay hành lễ "Triển Chiêu tham kiến Bao đại nhân."

"Triển hộ vệ, ngươi hãy đem những việc ngươi đã được chứng kiến ở trong cung ngày ấy, từng chuyện nói ra rõ ràng."

"Ngày ấy Triển Chiêu phụng mệnh tiến cung. . . . . ." Tôi đáp ứng, kể lại chuyện ngày ấy Triển Chiêu vô tình cứu được Lý phi nương nương từ trong cung ra như thế nào.

Mà Quách Hòe nhưng lại một mực khăng khăng nói rằng Lý phi nương nương chỉ là một dân phụ, một mình tiến cung, đáng chết. Mà người đuổi giết Lý phi nương nương, chẳng những không có tội, mà ngược lại còn có công. Nghe đến đó, ngay cả tôi cũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, dưới đáy lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên tán dương Quách Hòe, đến tận bây giờ vẫn còn đổi trắng thay đen, ngươi đúng là một kỳ tài có một không hai.

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng "Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, bất quá Quách Hòe, bản phủ còn có nhân chứng."

"A, có nhân chứng? Hừ, dù có là Bát vương gia hay Trần Lâm cũng thế mà thôi, bất quá đều là nhẹ dạ cả tin chỉ nghe phiến diện từ ả Khấu Châu mà thôi, mà cung nhân Khấu Châu đó đã chết, cũng không nói được nữa." Quách Hòe tuy rằng đang quỳ trên mặt đất, nhưng mặt vẫn lộ vẻ kiêu ngạo không cần che dấu.

"Quách Hòe, ngươi là chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng sao." Bao đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc xuống mặt bàn "Truyền nguyên cáo."

Ông vừa dứt lời, cũng là lúc bên trong công đường đột nhiên tối sầm lại, không biết gió từ góc nào thổi tới, thổi phất phơ một bóng trắng.

Tôi không khỏi rùng mình một cái, sau đó dùng sức an ủi chính mình, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là Mai Nương giả dạng mà thôi, cũng không phải là quỷ thật, bất quá, dàn dựng được cảnh này, người của Khai Phong phủ cũng thật là quá chuyên nghiệp rồi, cảm giác giống như thật vậy.

"Gặp qua bao đại nhân." Mai Nương đi lên công đường, cúi người hành lễ nói.

Bao đại nhân lại đập kinh đường mộc xuống mặt bàn "Ngươi tên gì họ gì, muốn cáo trạng người nào?"

"Tiểu nữ là Khấu Châu, muốn cáo trạng Quách Hòe." Mai Nương nói xong, cúi xuống nhìn Quách Hòe "Quách công công, ngươi có nhận ra ta không?"

Quách Hòe tập trung nhìn vào người trước mắt, lập tức sợ hãi bò lùi về phía sau "Khấu….Khấu Châu! !"

Wow, không tệ lắm, xem bộ dáng thường ngày yếu đuối của Mai Nương cô nương, không nghĩ tới diễn lại diễn tuyệt vời như thế, làm cho Quách Hòe sợ mất mật.

Tôi ở một bên thú vị xem diễn, nhưng càng về sau lại càng thấy không đúng, tuy rằng tôi không có nghe kể Bao đại nhân dặn dò Mai Nương cô nương ra sao. Nhưng là, chuyện năm đó, chỉ có Quách Hòe cùng Khấu Châu nói chuyện riêng với nhau, Mai Nương sao có thể biết được tường tận như thế. Hơn nữa, không biết vì sao, bao quanh Mai Nương là một làn khói giống sương mù dày đặc, làm cho người ta nhìn không rõ.

Khi Mai Nương hoặc có thể nói là Khấu Châu lại một lần nữa bức lui Quách Hòe. Liền làm cho người ta có một ý tưởng lạnh sống lưng, sẽ không phải thật sự là Khấu Châu đến báo thù đó chứ ?

Hẳn là không thể. . . . . .

Nhưng là thói đời chính là những lúc bạn cực lực không muốn nghĩ đến nữa, thì nó lại càng xuất hiện rõ ràng ở trong đầu bạn.

Hơn nữa, chỉ cần sau khi tiềm thức cho là như vậy, thì càng xem càng cảm thấy là có chuyện như vậy.

Tỷ như, thường ngày Mai Nương bước đi chậm rãi, thong thả, mà hiện tại Khấu Châu này, giống như đang được gió thổi vậy. Hơn nữa, sao có thể như vậy được, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn nến cũng không thấy bóng người nha.

Nghĩ như vậy, tôi ngăn không được tay chân bắt đầu không ngừng run rẩy, trên trán, trên lưng mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nếu tôi trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh, ngày mai thôi, Triển Chiêu đại hiệp sẽ không dám gặp người. Hơn nữa, tôi còn chưa rõ mình phải phụ trách cái gì ? Tôi không muốn nợ ai nha.

Chính là nếu không hôn mê bất tỉnh, tôi thật sự là sẽ sợ tới mức chết cứng a!

Bất quá, bây giờ vẫn còn có thể đứng ở chỗ này suy nghĩ xem có nên lăn ra hôn mê bất tỉnh hay không, nói trắng ra thần kinh của tôi đúng thật là không bình thường, nói cách khác, muốn lăn ra hôn mê bất tỉnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Không dám tiếp tục nhìn về phía Khấu Châu nữa, trong đầu cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt, bên này Vương Triều, Mã Hán đứng nghiêm trang nhìn Khấu Châu cùng Quách Hòe.

Hãn, không sợ hãi một chút nào sao?

Tỉnh bơ như không, tôi nhích lại gần Vương Triều một chút, sau đó nhìn thấy không có ai phát hiện ra, lại dịch gần vào thêm chút nữa.

Tiếp theo, Vương Triều quay đầu lại, chỉ thấy tôi dùng bộ mặt của Triển Chiêu đáng thương hề hề nhìn hắn. Vương Triều vốn đang rất trấn định, lúc này thế nhưng lại run run, giọng nói run rẩy hỏi "Triển…Triển đại nhân….ngài….ngài có chuyện gì sao?"

Tôi cố nén xúc động muốn làm ra bộ dáng cắt cổ, đè thấp thanh âm nói "Quỷ, quỷ a. . . . . ."

Khóe mắt tuyệt đẹp của Vương Triều khẽ co giật một chút "Triển đại nhân, xin trấn định một chút, vị Khấu Châu cô nương này hẳn là sẽ không làm hại những người khác. Huống chi" hắn ngập ngừng, tựa hồ là có chút hoài nghi liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó vẫn là nói tiếp "Triển đại nhân một thân chính khí, cho dù có trăm quỷ cũng không xâm phạm được."

"A." nghe hắn nói như vậy, tôi cuối cùng cũng có chút an tâm, cúi đầu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, đem thanh âm phát ra một cách thấp nhất "Thân thể chính khí, cho dù không phải là chính chủ, thì đối với tôi cũng có hữu dụng như vậy chứ?"

Vì thế, vụ án Ly Miêu tráo thái tử này, ở ngay tại lúc khóe miệng Vương Triều đại nhân của Khai Phong phủ không ngừng run rẩy mà hạ màn.

Mặc kệ nói như thế nào, có thể kết thúc viên mãn, đúng là thật đáng mừng, thật đáng mừng a
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc