1/2 Ngự Miêu

Chương 25

Trước Sau

break
"Công công khoan đã." Triển Chiêu giơ kiếm ra ngăn cản cánh tay của Quách Hòe đang muốn vén rèm che lên "Bên trong xe rất bụi, chỉ sợ sẽ làm bẩn tay công công." Lời này chính là cự tuyệt, không cần nói thẳng ra cũng biết.

Quách Hòe thấy thế, giống như là đã khẳng định được điều gì đó, cười đến vô lại "Triển hộ vệ làm gì keo kiệt như thế, chúng ta cũng chỉ là nội quan, sao có thể đoạt mỹ nhân đây? Chúng ta chỉ là tò mò một chút mà thôi, Triển hộ vệ sao không vén rèm lên để cho chúng ta chiêm ngưỡng một lát?"

"Công công nói đùa, bên trong xe làm gì có giai nhân" Triển Chiêu tay vẫn không thu lại "Bên trong xe, chính là một vị nữ tử bình thường mà thôi."

"A?" Quách hòe nhíu mi "Nữ tử bình thường? Nữ tử bình thường sao có thể được Triển hộ vệ che trở như thế, chỉ sợ, nữ tử bên trong xe đích thực là quốc sắc thiên hương, có thân phận "Cao quý không thể tiết lộ"." Giống như vô tình, Quách Hòe nói "cao quý không thể tiết lộ" đầy ý vị thâm trường, tựa hồ hắn đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Xem ra, ngày hôm qua chuyện Triển Chiêu cứu Lý phi nương nương ra khỏi thâm cung, đã bị Quách Hòe biết được rành mạch. Nghĩ đến cũng đúng, cho dù là người trong thâm cung, chỉ sợ cũng có người sẽ nhận ra Triển Chiêu. Huống chi, thấy được bảo kiếm cùng thân thủ của hắn, đại khái chỉ cần là người trên giang hồ, liền đã nắm bắt được vài phần. Mà bọn sát thủ Quách Hòe thuê đi giết Lý phi nương nương, chỉ sợ cũng là người trong giang hồ. Như vậy, người ở trong xe có thể được Triển Chiêu bảo vệ như thế, thân phận cũng liền đã rõ ràng.

"Công công hà tất gì phải chê cười Triển Chiêu như vậy." Triển Chiêu một bước cũng không nhường "Với thân phận của tại hạ, sao có thể quen được với nữ tử có thân phận cao quý không thể tiết lộ được ?"

"Vậy là quốc sắc thiên hương." Quách Hòe cũng không buông tha "Cũng chẳng thể trách Triển hộ vệ lại giấu kín như thế. Chính là đã bị chúng ta công khai ra mất rồi, chúng ta cũng chỉ là nội quan, Triển hộ vệ cần gì phải cảnh giác như thế? Để chúng ta thấy một lần, coi như là để cho chúng ta được mở mang tầm mắt, rốt cuộc giai nhân là như thế nào."

"Ý tứ của công công là hôm nay nhất định phải nhìn?" Triển Chiêu nhíu mày hỏi.

"Không sai, chúng ta hôm nay nhất định phải vén rèm lên thưởng thức mỹ nhân." Quách Hòe tiến lên từng bước, kiên định nói.

Hai người chính là giằng co ngươi một lời, ta một lời, không ai chịu lùi bước . . . . . .

"Chờ một chút, Triển đại ca, nếu Quách công công cố ý muốn xem, cứ để cho ngài ấy đánh giá đi." Tôi nói, vén rèm lên, lộ ra toàn cảnh bên trong xe, sau đó ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Quách Hòe, lập tức nhoẻn miệng cười.

Trong nháy mắt, Quách Hòe mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng không dám tin vào mắt mình, còn kém là chưa có kéo da mặt tôi xem có phải là thật hay giả mà thôi.

Tôi cười càng sáng lạn, lại hơi hơi cúi đầu, mím môi cười cười làm ra một bộ dáng thẹn thùng. Sau đó, bước ra khỏi xe ngựa, cố hết sức thể hiện dáng đi yểu điệu phong tình.

Sau đó. . . . . .

"Bịch ——"

Bởi vì không quen tư thế xuống xe, một vị nào đó đang giả làm tiên nữ chân bị vấp vào càng xe. Tiếp theo, dùng một loại tư thế anh dũng không sờn, ngã thành hình chữ đại trên mặt đất. Tốc độ cực nhanh, ngay cả người có khinh công thượng thừa được xưng là Nam hiệp Ngự Miêu, đều không kịp có phản ứng.

"Ôi! ! Đau….đau….đau chết mất! !" sau một lát, tôi cố nén toàn thân đau nhức, giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên. Thật đúng là, người luôn gặp xui xẻ, thì ngay cả uống nước cũng bị mắc nghẹn. Người ta khó khăn lắm mới thể hiện được tư thế khoe khoang đẹp đến vậy, kết quả lại ngã trong tư thế như thế, quả thật là rất "Đẹp" ! hai người trước mắt đại khái đều nhìn đến ngây người mất rồi.

Thật sự là quá mất mặt mà!

"An Chi, muội có sao không?" Ngay sau đó, Triển Chiêu rốt cục cũng có phản ứng, vài bước tiến về chỗ tôi, vươn tay giúp tôi đứng lên.

"Cám ơn, tôi vẫn tốt." Chính là có chút đau a~, là từ trên cao ngã xuống nha, không đau mới lạ. Chính là, vẻ mặt của Triên Chiêu sao lại nhăn nhó hơn cả tôi thế kia.

Được rồi, Miêu đại nhân đáng thương, An Chi càng đáng thương hơn.

Sau khi giúp đỡ tôi đứng lên, Triển Chiêu làm vẻ xấu hổ nhìn về phía Quách Hòe đã hóa đá "Công công, thất lễ rồi, đây là An Chi."

"A, a, ừ , ừ." Quách Hòe không biết phải nói cái gì nữa, chỉ có thể đáp ứng hai tiếng, sau đó, mang theo vẻ mặt suy sụp, tiến vào trong kiệu của mình chuồn gấp. Trên căn bản hắn đã quên mất việc hắn tới đây để làm gì, hoặc là lúc hắn nhìn thấy Triển Chiêu hắn muốn làm cái gì.

Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn bỏ chạy của hắn, tôi cố nhịn đau, nhe răng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, mắt chớp chớp vài cái với hắn "Triển đại ca, tôi thế này có được tính là chi binh không chiến cũng làm người khuất phục không? Lợi hại chứ ?"

Biểu tình trên mặt của Triển Chiêu thực phức tạp, có buồn cười lẫn đau lòng "An Chi, ngã đau không? Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?"

"A, để tôi xem lại xem, cú ngã này cũng không ảnh hưởng tới xương cốt, nhưng là khẳng định có chảy máu." Tôi nói, buông tay hắn ra, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, xốc váy lên, sau đó vén quần dài lên.

"Muội làm gì thế? !" Triển Chiêu vội vàng ngăn động tác của tôi lại.

"Nhìn xem ngã có bị sao không a~." Tôi đáp như là chuyện thực đương nhiên, không vén ống quần nên, tôi sao thấy được có bị thương ở đâu không, mắt tôi cũng không phải máy chụp X-Quang.

Triển Chiêu không đồng ý lắc đầu thở dài "An Chi, sao có thể ở giữa đường cái làm việc này, phải biết rằng da thịt của nữ tử, chỉ có thể lộ cho, lộ cho. . . . . ." Nói tới đây, hắn có chút xấu hổ ngừng lại.

"A, tôi biết rồi" tôi giật mình, nơi này chính là Đại Tống, không phải là thời hiện đại, ở bên đường mà để lộ cẳng chân, tuyệt đối là không thể được "Chỉ có thể lộ cho vị hôn phu của mình xem phải không?."

Triển Chiêu quay đầu đi, lại vẫn là gật đầu.

"Chúng ta mau vào phủ thôi." Vừa mới xốc váy lên cũng đã nhìn thấy quần bị nhiễm đỏ, nếu không mau mau cầm máu thì toi, tôi nhưng không muốn mình bị bệnh bạch cầu đâu nha ~.

"Để ta đỡ muội đi." Triển Chiêu hiển nhiên cũng thấy được vết máu trên đầu gối tôi, hắn nhăn mày, vươn tay muốn đỡ lấy tôi.

"Không sao, tôi có thể tự mình đi được." Đã tạo thành thói quen chính mình tự chiếu cố bản thân, như thế nào cũng học không được phải yểu điệu dựa dẫm vào người khác

"Chỉ là cú ngã nhẹ, cũng không có vấn đề gì, khẳng định là không thương đến xương cốt, dù sao cũng chỉ có vài bước đường thôi mà."

"An Chi!" Triển Chiêu ngăn cản tôi.

"Ha ha, thật sự là không cần mà Triển đại ca." Dù sao lúc ngã xuống cũng hơi đau, nhưng sau một lúc cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa

"Tôi cũng không phải. . . . . . A ——" tôi còn chưa dứt lời, đột nhiên quay đầu lại nhìn, làm cho tôi nhịn không được kinh hô ra tiếng.

"Triển…. Triển đại ca, huynh. . . . . ." Tôi kinh ngạc nói không lên lời, kia chính là Triển Chiêu chân chính nha, hắn thế nhưng….thế nhưng thừa dịp tôi không chú ý đã bế tôi từ dưới đất lên.

Triển Chiêu xoay đầu lại, con ngươi ngày thường vẫn ôn hòa, giờ đây lại ẩn ẩn mang theo ý cười "An Chi, muội hiện tại đã biết, ngày trước khi đột nhiên bị muội ôm, tâm tình của Triển đại ca ra sao rồi chứ?"

". . . . . ." hắc, cực hắc, vì sao chưa từng có kẻ nào nói cho tôi biết, kỳ thật Tiểu Miêu vận đào hoa khắp nơi này chính là một Hắc miêu a? !
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc