Đang nói, sau lưng bỗng cảm thấy có kình phong đánh tới, tôi theo bản năng vung kiếm lên chặn, đánh bật phi tiêu ra hướng khác. Ngay sau đó, chợt nghe thấy cô nương kia kinh hô lên một tiếng "A ——"
"Cô nương, cô không sao chứ?" Tôi sợ tới mức vội vàng kéo lấy ống tay áo của cô nương kia, vừa nhìn lại thấy khiếp sợ, máu từ khóe miệng nàng chảy ra không phải là máu đỏ tươi, xem ra trên phi tiêu kia có độc. Thật sự là ngoan độc, thế nhưng lại phóng một lúc hai phi tiêu, tôi đánh bay một chiếc, nhưng vẫn còn một chiếc. Xem ra, không có thời gian để mang vị cô nương này đi tìm đại phu rồi.
"Cô nương, trên phi tiêu này có độc, tại hạ đắc tội rồi!" Tôi vừa chắp tay, đã nắm lấy tay của vị cô nương đó, hút độc từ cánh tay cho nàng, còn chưa kịp buông ống tay nàng ta xuống, đã thấy một thanh bảo kiếm sáng long lanh đang chỉ ngay trước mặt, tôi kinh hãi, vội vàng lùi lại vài bước, vừa thấy người tới, tôi lại là cả kinh, không ngờ lại là Bạch Ngọc Đường.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Tôi quát to hỏi hắn, tôi cũng không trêu trọc gì hắn nha, nào lại có người dùng kiếm thay cho lời chào hỏi thế này không cơ chứ ?
"Khá khen cho Tiểu Miêu nhà ngươi, dám ở giữa ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện này với một cô nương!" Bạch Ngọc Đường khóe miệng khẽ nhếch tạo thành đường cong đẹp mắt.
Tôi nghe vậy, kinh sợ nói "Bạch Thử, ngươi nhìn cho rõ đi, là ta a~, ta sao có thể đối với một cô nương làm ra cái gì?"
"Xú. . . . . ." Bạch Ngọc Đường khụ hai tiếng, nuốt vào bụng hai chữ nha đầu.
Tôi trợn trắng mắt, hắn gọi tôi như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi ứng lời sao.
"Vị tráng sĩ này, là hắn cứu ta, ngươi hiểu lầm rồi." tiểu cô nương nghe nói vậy, vội vàng túm lấy ống tay áo của Bạch Ngọc Đường giải thích.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thu kiếm vào vỏ, tôi cố nén xúc động muốn cười thành tiếng, vị tráng sĩ này, cô nương a~ ai ngươi cũng cho là tráng sĩ sao.
Chính là Bạch Ngọc Đường hiểu lầm tôi, nhưng cũng chả thấy hắn tỏ ra xấu hổ gì cả, hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới phát biểu "Thì ra là ngươi a, như thế nào lại không thấy Vu cô nương?" Bạch Ngọc Đường diễn kịch mà mắt không chớp, mặt không đỏ.
"Nàng, khụ, không thoải mái." Đau sinh lý a~, muốn tôi nói với hắn thế nào đây.
"Không thoải mái?" Bạch Ngọc Đường nhướng mày, đáy mắt hiện lên ý cười.
Dù sao tôi cũng đã xấu hổ đến cực điểm rồi, cho nên cũng đã tạo thành thói quen, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào hắn, tôi mặt dầy nói "Đúng vậy, nàng trong người không được thoải mái, có vấn đề gì không?"
"Không có, đương nhiên không có." Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười cười.
"Vậy thì đừng có đứng đó mà nói nhảm nữa, trước đem cô nương này trở về nhà, rồi hẵng nói sau." Nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, tôi nhìn lướt qua Bạch Ngọc Đường lên tiếng bảo hắn.
"Đa tạ hai vị tráng sĩ." Cô nương kia cúi người hành lễ nói.
Được rồi, hiện tại tôi không chỉ có xúc động muốn trợn trừng mắt, mà còn có xúc động ôm bụng cười ngặt nghẽo, cô nương, cô thật sự là rất cố chấp.
Đưa cô nương kia về nhà xong, tôi cùng Bạch Ngọc Đường sánh bước trở về.
"Bạch Thử, ngươi như thế nào lại rảnh rỗi chạy đến thành Khai Phong vậy?" Hơi hơi quay đầu lại, tôi có chút tò mò hỏi.
"Xú nha đầu, ngươi không thể nói chuyện nghiêm túc được sao, không thể không gọi người ta như thế sao?" Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng trả lời.
"Ta câu nào nói năng không nghiêm túc?" Tôi xấu xa liếc hắn một cái "Về phần gọi người, không gọi ngươi là Bạch Thử chẳng lẽ lại gọi là Chuột Bạch sao? Hay là…." Tròng mắt tôi loạn chuyển, mạnh quay đầu nũng nịu kêu một tiếng "Bạch đại ca ~~~~"
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường giật mình mắt trừng lớn, sau đó, xoay người sang chỗ khác, nôn khan. . . . . .
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, đáng đời, ai kêu ngươi vừa thấy mặt là đã dùng kiếm để chào hỏi ta như thế, còn nói cái gì ta đối với cô nương làm ra những chuyện như thế. Còn có a~, lần trước đem ta cùng Triển Chiêu vứt bỏ một cách vô trách nhiệm ở tại vùng toàn lau là lau, làm hại chúng ta phải hứng chịu gió lạnh ban đêm. Hừ hừ, nữ nhân có thù tất báo.
Cái gọi là đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội nữ nhân chính là đây
Sau một lúc lâu, khó khăn lắm Bạch Ngọc Đường mới khôi phục lại vẻ bình thường, một lần nữa cùng tôi trở về. Thấy sắc mặt hắn xanh mét, tôi nghiêng đầu cười với hắn. Vì thế, đường đường là Cẩm Mao Thử thế nhưng lại sợ tới mức lùi về phía sau từng bước "Đừng, đừng gọi ta nữa."
"Ha ha ha ha." Nhìn bộ dạng này của hắn, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Xú nha đầu. . . . . ." Sau một lát, chợt nghe thấy giọng nói âm trầm của mỗ chuột bạch vang lên, sau đó, chính là động tác xắn tay áo "Ngươi tựa hồ đã quên, tuy rằng ngươi dùng thân thể của Xú Miêu để bắt nạt ta, nhưng là, chính là bởi vì là thân thể của hắn, ta mới có thể tha hồ đánh."
Vì thế, người biến sắc lại biến thành tôi, tôi vừa thối lui vừa xua tay nói "Quân tử không nên động thủ, quân tử động khẩu không động thủ."
"Hừ hừ, Bạch gia gia ngươi khi nào thì nói qua mình là quân tử chưa?" Bạch Ngọc Đường càng nở nụ cười không mang theo ý tốt gì, hướng tôi đi tới.
"A a, cứu mạng a ——" đánh tôi đánh không lại, chạy trối chết thì tôi còn có khả năng.
Chính là, hình tượng của nam hiệp
Ừm, hư danh, tất cả chỉ là hư danh!
Bất quá Bạch Ngọc Đường cũng chỉ là mạnh miệng thế thôi, ngươi nghĩ xem hắn có thể ra tay mạnh với một người bề ngoài là nam nhân, nhưng bên trong lại là nữ nhân được không.
Chẳng qua thật sự là hắn đánh rất đau a~.
Vào thành Khai Phong, con chuột bạch kia không biết là đã chạy lủi đi đâu mất tiêu, hắn đi ngược chiều với Khai Phong phủ, đúng là mất hứng. Tôi xoa xoa bả vai trở về Khai Phong phủ, hướng Bao đại nhân bẩm báo tiến triển tra án buổi chiều.
Sau đó, bưng bát canh gừng đường đỏ. . . . . . Đi an ủi "Thân thể" của tôi.
"Canh gừng đường đỏ." Gõ cửa vào phòng, tôi đem bát canh còn nóng hổi, đưa cho vị nhân sĩ xui xẻo phải sử dụng thân thể của tôi đang nằm trên giường.
"Đa tạ." Không thể tránh khỏi, người nào đó mặt lại đỏ
Khóe miệng co giật, tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy da mặt mình tương đối dầy?
"Án tử tiến triển đến đâu rồi?" Cho dù đang ở trong tình huống này, Triển Chiêu vẫn không quên công việc của mình.
"Rất thuận lợi, yên tâm đi. Chính là tôi đã gặp cái tên Quốc Cữu gia không hay ho kia. . . . . ." Tôi đem chuyện buổi chiều phát sinh kể lại cho Triển Chiêu nghe.
"Sớm muộn gì, Bao đại nhân nhất định sẽ đưa hắn ra công lý." Tôi nhìn thấy vẻ mặt chính nghĩa trên gương mặt của mình, ừm, ừm, cho dù đã lâu như vậy, nhưng vẫn thực là chưa được quen cho lắm.
"Đúng vậy, bất quá không hay ho hơn chính là gặp được tên Bạch Thử kia." Ôi, nói tới đây, bả vai lại bắt đầu đau, lại nắn bóp hai cái.
Thấy bộ dáng đó của tôi, Triển Chiên đã biết hai chúng tôi gặp nhau là lại gây gổ với nhau, hắn dở khóc dở cười nhìn tôi hỏi "An Chi, sao muội lại thích trêu chọc Ngũ đệ vậy?"
"Tôi nào có?" Tôi nghĩ muốn bĩu môi, lại nhịn trở về, dùng gương mặt của Triển Chiêu để làm vẻ mặt này, thật sự có điểm. . . . . .
"Bạch Thử kia không phải tự xưng là phong lưu đệ nhất thiên hạ hay sao? Tôi như thế nào lại thấy hắn chả có một chút phong lưu gì cả, luôn kiếm chuyện với một tiểu cô nương, đúng là không có phong độ!"
Triển Chiêu lắc đầu "Hai người đúng là. . . . . ."
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó bật cười thành tiếng "Dù sao, cho dù gặp được hắn, tôi cũng sẽ không bị mất đi một miếng thịt nào, ngược lại công phu chạy trối chết lại tăng cao."
"Vậy sao muội vẫn còn xoa bả vai?" Cho dù là người ôn hòa, nhưng rốt cuộc Triển Chiêu cũng là người quan sát khá tỉ mỉ, một lời đã vạch trần thiên cơ.
"Hắc hắc " tôi cười gượng, sau đó giơ một ngón tay lên quơ qua quơ lại "Bất quá, ít nhất. . . . . ."
Triển Chiêu nhíu mi.
"Tôi vẫn còn nhớ được mình phải che kín khuôn mặt này, mới dám chạy khắp thành Khai Phong."