Sở Tụ cảm thấy não mình như bị quá nhiệt, sắp nổ tung tới nơi.
Mà đã nói tới mức này, Lục Viễn Châu cũng chẳng buồn giấu giếm nữa, ngón tay lơ đãng xoa nhẹ mấy cái, rồi nói: “Cô hôn tôi thêm lần nữa xem có hiệu quả thật không? Tôi nghĩ cô chắc cũng không để ý, mặt cô dày như vậy mà.”
Sở Tụ: ???
Người này đang nói tiếng người à?! Đừng nói là cô vốn không có ý định hôn tiếp, dù có muốn đi nữa, nghe kiểu nói chuyện này ai mà muốn dính dáng tới anh ta chứ? Bộ tưởng cô bị thần kinh à?!
Sở Tụ tức đến bật cười, bật dậy khỏi ghế: “Mặt tôi dày thì liên quan gì đến chuyện tôi phải hôn anh?”
Lục Viễn Châu ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Người muốn hôn tôi chẳng phải là cô sao?”
“Tôi…”
Quả nhiên xúc động là ma quỷ. Cô vừa rồi đúng là không nên hôn anh ta một cái đó!
Nhưng mà, cô hôn anh ta, là vì câu nói chọc giận kia, muốn cho anh ta mất mặt một chút. Không lẽ anh ta còn có khả năng chọn lọc trí nhớ?
Nghĩ đến đây, Sở Tụ hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Lục tiên sinh, tôi nhớ anh từng nói, đụng vào tôi một cái thôi cũng muốn chặt tay mình đi. Vậy nếu tôi hôn anh, anh tính chặt đầu hả?”
Lục Viễn Châu: …
Lúc trước đúng là anh từng nghĩ vậy. Vì trong tưởng tượng của anh, dù hai người phải sống chung, cũng sẽ không có bất kỳ va chạm thân mật nào. Nhưng hiện giờ tình huống đặc biệt, đau đầu mất ngủ là nỗi khổ kéo dài suốt bao năm, giờ khó khăn lắm mới có chút hy vọng, anh thật sự không muốn bỏ qua.
“Vậy cô muốn thế nào? Muốn đầu tư làm phim à?” Anh chuyển sang thái độ của một thương nhân, bắt đầu đàm phán điều kiện. Đối phó với phụ nữ anh không giỏi, nhưng làm ăn thì rất chuyên nghiệp.
Sở Tụ sững người một chút rồi bật cười: “Lục tiên sinh, anh không thấy đau mặt sao? Nửa tiếng trước anh vừa nói với bạn mình, thà lấy tiền đi đốt chứ không để tôi đóng phim mà.”
Lục Viễn Châu: …
Đau… đau quá!
“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?” Anh nhăn mặt hỏi.
Sở Tụ đáp: “Tôi chẳng muốn gì cả, giờ tôi chỉ muốn lên phòng ngủ thôi.”
Lục Viễn Châu chưa từng bị ai phớt lờ trắng trợn như vậy, cau mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô mà.”
Sở Tụ cố tình làm ra vẻ vô lý: “Nhưng tôi không muốn nói chuyện.”
Dứt lời, cô không thèm nhìn anh nữa, đứng dậy đi thẳng lên lầu. Lần trước thay đồ cô đã biết phòng ngủ của Lục Viễn Châu ở đâu nên không cần ai dẫn đường.
Đi đến khúc ngoặt đầu tiên trên cầu thang, Sở Tụ không nhịn được quay đầu nhìn xuống. Quả nhiên Lục Viễn Châu vẫn đang nhìn cô. Dù khoảng cách khá xa, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
Trái tim Sở Tụ như bị ai nhẹ nhàng bóp một cái. Không đau, nhưng lại có cảm giác xót xót, căng căng. Tên này sao tự nhiên lại trông đáng thương vậy chứ, cứ như con chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi vậy!
Lên tới phòng, cô thấy cửa phòng đóng lại. Vặn tay nắm và đẩy nhẹ, cửa mở ra. Bên trong bài trí rõ ràng là có người cố ý sắp xếp lại: rèm cửa, chăn đệm, thảm trải sàn đều đổi thành màu lam nhạt dịu mắt đúng là gam màu cô thích. Trên tường và tủ đầu giường còn đặt vài bức ảnh của cô.
Không cần đoán cũng biết, nơi này thật sự đã bị biến thành phòng ngủ của cô. Tuy nhiên, chắc chắn không phải do Lục Viễn Châu tự tay làm, nhưng quản gia Lưu muốn thay đổi như vậy, hẳn cũng phải được anh ta đồng ý trước.
Tâm trạng Sở Tụ bỗng trở nên phức tạp. Cô không phải người máu lạnh. Cô biết một người bị đau đầu mất ngủ mãn tính sẽ khổ sở thế nào. Nếu có thể giúp được, cô cũng không ngại ra tay giúp một chút.
Nhưng mà con người Lục Viễn Châu thật sự quá khó ưa. Bình thường đã khó chịu, hễ mở miệng là khiến người ta muốn đánh.
Sở Tụ đi tới gần cửa sổ, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, thả lỏng đầu óc, ngẩn người một lúc.
Chốc lát sau, cô thấy hơi nóng, mới phát hiện mình vẫn đang mặc đồ đi đường. Trong nhà mở sưởi, nóng là phải. Cô định thay bộ đồ ở nhà cho mát mẻ hơn.
Đảo mắt nhìn quanh phòng, cô mới nhớ tủ quần áo ở phòng bên cạnh. Có lẽ đồ của cô cũng được cất ở đó rồi.
Trong phòng có cửa kéo, nhìn hướng là biết nối thông sang phòng thay đồ. Cô không nghĩ nhiều, đi tới và đưa tay đẩy cửa ra.
Ngay lập tức, đập vào mắt cô là tám múi cơ bụng.
Sở Tụ: …
Lục Viễn Châu: …
Hẳn là anh đang chuẩn bị thay đồ để ra ngoài. Áo khoác mỏng đã được ném lên ghế sofa bên cạnh, phần dưới đang mặc quần thể thao sẫm màu, còn phần trên là một chiếc hoodie trắng đã được kéo lên hơn nửa, để lộ gần hết thân trên.
Vốn dĩ anh đang thay đồ, nhưng bị cô bất ngờ đẩy cửa làm giật mình, nên tay áo vẫn còn vắt trên vai, dở dở dang dang.
Sở Tụ nhìn anh, không nói gì. Lục Viễn Châu cũng không né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn lại cô. Mấy giây sau, vẫn là anh lên tiếng trước: “Cô định nhìn bao lâu nữa?”
Sở Tụ mặt nóng bừng, vội quay người: “Anh cứ thay đồ đi, tôi đi ra ngoài đây.”
“Đợi đã.” Lục Viễn Châu gọi cô lại, động tác nhanh gọn, mặc áo vào, vừa cài nút vừa nói: “Đông Kiến nói muốn rủ cô đi ăn tối chung, cô có đi không?”