Bạn đang đọc truyện Xuân Miên của atcs giả Thỏ Tử Ngư. Truyện kể về thất công chúa Xuân Cơ nổi tiếng là một đại mỹ nhân của Ngô quốc.
Công chúa vô cùng mỹ lệ, thân phận tôn quý, có điều lại quá thích nam sắc, bên người toàn là thị vệ khôi ngô tuấn tú, khiến cho rất nhiều thế gia công tử e dè, không dám tiếp xúc.
Thế nên Hoàng đế rất tức giận, đưa công chúa đến chùa để tu tâm dưỡng tánh.
Xuân Cơ lau nước mắt đỏ hoe ở đuôi mắt, hàng mi dài vẫn còn dính lệ: "Có thể sắp xếp cho ta một bạn đồng hành không?"
Thường ngày luôn có người hầu hạ, chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn như bây giờ, thậm chí không có một nha hoàn. Xuân Cơ bất ngờ bước vào một kiểu cách sinh hoạt hoàn toàn mới, có thể nói là chưa bắt đầu đã cảm thấy cô đơn.
"Đương nhiên có thể." trụ trì quay đầu gọi một tiểu hòa thượng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đến, cười giới thiệu, "Đây là Pháp Minh, làm việc khéo léo, nói chuyện cũng dễ thương, khuôn mặt còn được xếp hạng trong chùa, công chúa có hài lòng không?"
Pháp Minh ban đầu còn cười rất tươi, nhưng khi được trụ trì giới thiệu như vậy, không nhịn được mà đỏ mặt. Lời nói của lão già nghe có vẻ kỳ quặc, sao giống như đã từng làm quản lý ở nơi giải trí vậy?
Xuân Cơ nhìn Pháp Minh hai lần, khuôn mặt vẫn là vẻ đáng thương đáng yêu: "Có người nào khôi ngô tuấn tú hơn không?"