Bắc Kinh.
Biệt thự Phong Vũ.
Diệp Vy — nữ doanh nhân sắc sảo trên thương trường, người phụ nữ từng khiến bao tập đoàn phải cúi đầu nhường bước — giờ đây lại mang một dáng vẻ hoàn toàn lúng túng khi đứng giữa gian bếp quen thuộc mà xa lạ.
Không còn là ‘bà hoàng’ của những buổi đàm phán, không còn khí chất cao ngạo chấn động truyền thông.
Bà lúc này chỉ đơn giản là một người phụ nữ gia đình. Có bối rối, có căng thẳng, cũng có cả thấp thỏm đan xen lẫn.
Hôm nay, Diệp Vy khoác lên mình một chiếc váy lụa trắng tinh khôi, mềm mại như sương sớm kết hợp tạp dề màu xanh nhạt.
Mái tóc dài được bà búi gọn bằng chiếc trâm ngọc trai nhỏ, đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.
Không son phấn, không nghiêm khắc, không cau mày khi có điều gì đó làm bà không hài lòng. Chỉ có — một ánh mắt dịu dàng, một tinh thần tập trung đến cao độ.
Lần đầu tiên vào bếp. Lần đầu tiên động dao. Diệp Vy lóng ngóng như gà con lạc mẹ.
Mỗi lát bánh mì bà cắt ra tuy không hoàn mỹ như tưởng tượng. Nhưng lại được bà tỉ mẩn xem chúng ngay ngắn vào trong đĩa.
Cũng giống như tình yêu bà dành cho Phong Đồ Nhi vậy.
Bề ngoài trông có hơi vụng về, thậm chí có thể là không phải hoàn hảo ở trong mắt con bé, nhưng đó lại là tất cả những gì chân thật nhất từ trong con người bà.
Bà không giỏi nói.
Không giỏi thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng bà lại chưa từng bỏ cuộc.
Tất cả.
Nhan Liệt đều nhìn ra hết thảy.
Mười lăm năm bà ở Phong gia.
Từ khi vị tiểu thư kia chỉ là một đứa bé ba tuổi, cho đến khi Diệp Vy chuyển đến đây — trở thành nữ chủ nhân Phong Vũ — mọi thứ nhanh như cái chớp mắt.
Diệp Vy trong mười ba năm nay quả thực vì gia đình này mà bỏ ra không ít công sức.
Đối với Phong Dật.
Đối với Phong Đồ Nhi.
Đối với cả tập đoàn Phong Ân.
Bà ấy đều tận lực hết thảy.
Một người phụ nữ rõ ràng đang được hưởng sự yêu thương, sống trong nhung lụa, không phải suy nghĩ gì quá nhiều — lại trở nên mạnh mẽ — gồng gánh tất cả chỉ sau một đêm định mệnh của bảy năm về trước. Có lẽ, ngay chính bà ấy cũng đã quên mất việc mình cũng là một người phụ nữ giống như bao người khác.
Thoáng nhìn mồ hôi trên trán Diệp Vy đang loang ra từng chút, Nhan Liệt khẽ thở dài. Theo bản năng, bà tiến lại, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, mấy chuyện như nấu ăn này người cứ để người hầu chúng tôi làm là được rồi. Sao hôm nay lại đích thân xuống bếp thế này chứ? Nhìn người vất vả như vậy, tôi quả thực rất xót.”
Diệp Vy không dừng tay, chỉ mỉm cười. Giọng bà nhẹ như gió sớm mai: “Chỉ là nấu một bữa đơn giản, ta không cảm thấy mình vất vả chút nào.” Bà ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn vào trong khoảng không một giây, rồi lại cúi xuống thái thêm vài lát bánh mì khác: “Hiếm khi mới có ngày nghỉ, ta muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Khuynh Nhi. Con bé dạo gần đây trông có vẻ gầy đi nhiều rồi... Ta lo nếu còn tiếp tục vì công việc mà bỏ bê con bé, con bé sẽ chán ghét ta mất.”
“Không đâu phu nhân.” Nhan Liệt vội lên tiếng, giọng thành khẩn: “Tiểu thư chắc chắn sẽ không phải người như vậy, người đừng nghĩ quá nhiều. Dù ngoài miệng cô ấy không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý tới người mà.”
Diệp Vy ngừng dao, ánh mắt thoáng dao động: “Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Dạ phải.” Nhan Liệt gật đầu chắc nịch: “Phu nhân luôn một lòng vì Phong gia ra sức. Bà đã rất vất vả rồi... Tiểu thư sẽ không trách bà đâu.”
Diệp Vy thoáng im lặng.
Bất giác giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ — nơi nắng đang rọi vào, Diệp Vy khẽ thở dài.
Không trách bà ư?
Hy vọng mọi thứ đều sẽ như câu nói của Nhan Liệt.
“Phu nhân, bà đang nghĩ gì vậy?” Nhan Liệt quan sát thấy Diệp Vy đang đăm chiêu hỏi khẽ.
Lúc này, Diệp Vy khẽ thở ra.
Đặt con dao xuống rồi nhìn vào đôi tay mình — đôi tay mà bảy năm qua bà chỉ biết đến cầm bút ký và ký — chưa từng động vào dao.
Bà cười, nhưng lại không rõ mình vui hay không vui: “Ta đang nghĩ... không biết đến khi nào, con bé mới thật sự xem ta như mẹ đây. Tuy nói, con bé hiện nay không xa cách ta nữa. Nhưng mà ta biết rõ, ở trong lòng con bé, ta vẫn giống như người ngoài hơn là mẹ.”
“Phu nhân tuyệt đối đừng nghĩ vậy.” Nhan Liệt bước lại gần hơn một chút, giọng tha thiết: “Phu nhân vốn yêu thương tiểu thư nhiều như vậy. Tôi tin rằng một ngày nào đó, tình cảm của người dành cho cô ấy bấy lâu nay, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy.”
Diệp Vy thoáng mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng như có như không: “Ta không cần con bé nhìn thấy, cũng không cần con bé đền đáp gì cho ta. Ta chỉ cần con bé có thể xem ta giống như mẹ ruột của con bé… đừng ghét bỏ ta, như vậy là đủ rồi.”
“Phu nhân, người thật độ lượng.” Nhan Liệt khẽ nói.
“Độ lượng?” Diệp Vy hơi bất ngờ, nhưng không nói gì thêm xoay người đi tới bếp. Mở nắp nồi đang sôi lăn tăn. Hơi nước tỏa ra làm mờ đôi mắt bà một thoáng. Hạ lửa nhỏ một chút, Diệp Vy tiếp tục: “Nhan Liệt, đều là chị tâng bốc ta quá thôi.”
Nhan Liệt mỉm cười.
Chẳng nói gì thêm chỉ chậm rãi quan sát loạt hành động của Diệp Vy sau đó.
Diệp Vy không để ý đến. Bà thong thả múc một muỗng canh nhỏ nếm thử.
Cau mày, Diệp Vy nhủ: “Mùi vị này... có vẻ vẫn chưa được ổn lắm thì phải. Con bé có khi lại không thích.”
Nói vừa dứt câu, bà linh hoạt cho thêm một ít muối và vài lát gừng mà bà đã chuẩn bị sẵn trước đó vào nồi — loại nguyên liệu mà Khuynh Nhi rất thích.
Động tác thuần thục, nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống phong thái của một quý phu nhân nghiêm khắc trong lời đồn — ngược lại, chỉ đơn giản là một người mẹ đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho con gái của mình.
Mùi hương tỏa ra khắp căn bếp rộng rãi—
Một mùi hương không chỉ là bữa sáng — mà còn chứa đựng cả tình yêu, tâm huyết mà bà đã đặt vào bên trong.
Nhan Liệt mỉm cười. Gần như không xen vào quá nhiều.
Vài giây sau.
Bà chủ động lên tiếng, giọng nói có phần hơi kiên dè: “Phu nhân, có điều này… không biết tôi có nên hỏi người hay là không?”
Diệp Vy nghiêng đầu liếc nhìn Nhan Liệt đứng phía sau, nhẹ nhàng đặt chiếc muỗng xuống theo phản xạ: “Chị cứ hỏi.”
Nhan Liệt ngập ngừng, cuối cùng vẫn cất tiếng: “Liên quan đến đại thiếu gia. Phu nhân nghĩ... tiểu thư liệu có thể nào chấp nhận cậu ấy trở thành một nửa của mình về sau không?”
Diệp Vy nghe vậy, không vội trả lời. Bà chậm rãi quay lại bếp, vươn tay cầm lấy muỗng lên, khuấy nhẹ một vòng, hơi nước bốc lên khiến ánh mắt bà mờ mờ trong làn khói trắng.
“Chuyện này… vẫn còn quá sớm để có được kết luận.” Diệp Vy trầm giọng, rồi tiếp tục: “Nhưng nếu con bé không đồng ý, ta cũng có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Vậy còn đại thiếu gia thì sao?” Nhan Liệt thấp giọng.
Diệp Vy đặt nắp nồi lại, xoay người nhìn thẳng vào Nhan Liệt: “Chị đang lo thằng bé không từ bỏ con bé?”
Nhan Liệt gật đầu, ánh mắt có phần do dự: “Tôi là đang lo... cậu ấy sẽ làm tiểu thư sợ.”
Nghe đến đây, Diệp Vy bật cười thành tiếng: “Chị đang cho rằng thằng bé là ác quỷ đấy à?”
“Phu nhân, tôi không dám.” Nhan Liệt hơi cúi đầu, ngữ điệu vẫn cung kính, nghiêm khắc: “Chỉ là… đại thiếu gia trong trí nhớ của tôi — cậu ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ điều mà mình muốn có, cho dù đó là tiểu thư đi chăng nữa.”
Quyết đoán.
Cố chấp.
Không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đúng.
Thằng bé giống hệt Hàn Tô Vỹ.
“Không sai.” Diệp Vy gật đầu đồng tình. Bà cũng không phủ nhận, tiếp tục: “Nhưng chị cũng đừng nghĩ quá nhiều làm gì. Nói thế nào thì thằng bé cũng là người hiểu chuyện. Huống chi đây là chuyện cả đời. Không phải ngày một ngày hai. Ta tin… thằng bé sẽ không bốc đồng đến như vậy.”
“Dạ…” Nhan Liệt đáp khẽ, nửa an tâm, nửa lo lắng vẩn vơ.
Diệp Vy thấy bà vẫn còn đang lăn tăn, bèng tiếp tục: “Tóm lại, vẫn nên chờ cơ hội thích hợp để hai đứa trẻ gặp nhau xem sao đã. Nói không chừng, mọi chuyện không phức tạp như chúng ta đã nghĩ.”
Lúc này, Nhan Liệt mới hoàn toàn an tâm. Bà gật đầu: “Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân.”
“Được rồi. Chị mau lên tầng gọi con bé dậy đi. Tôi ở đây chờ hai người.” Diệp Vy nói.
“Dạ, tôi đi ngay.” Nhan Liệt cúi đầu trước Diệp Vy một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Vy nhìn theo bóng lưng đang dần ngày xa tầm mắt mình, vừa lắc đầu, vừa cười bất đắc dĩ.
Trước đây bà cứ nghĩ mình là người lo xa nhất…
Giờ mới phát hiện, Nhan Liệt — chị ấy — còn nghĩ nhiều hơn bà rất nhiều lần.
Quay lại nồi canh, Diệp Vy khuấy thêm một lần nữa. Nếm qua một muỗng khác — lần này, mùi vị đã hoàn toàn vừa miệng. Diệp Vy hài lòng liền mỉm cười.
Đúng lúc đó—
Tiếng chuông điện thoại từ bàn ăn vang lên.
Diệp Vy tắt bếp, lấy khăn lau sạch tay rồi đi lại bàn ăn, cầm điện thoại lên xem.
Trên màn hình hiện tên: Thừa Duệ — trợ lý riêng của bà.
Diệp Vy nhấc máy, giọng bình thản, cất lên: “Thừa Duệ, có chuyện gì vậy?”