Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan (bản Dịch)
Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan (bản Dịch)

NỘI DUNG

Người thừa kế tiệm lẩu lâu đời Khương Ngôn Ý vừa mở mắt đã phát hiện mình xuyên vào một nữ phụ ác độc trong quyển truyện ngôn tình cổ đại.

Còn bởi vì hãm hại nữ chính mà bị lưu đày tới quân doanh nơi biên quan, trở thành đồ chơi tìm vui cho các tướng sĩ trong quân.

Nàng sờ lên vết sẹo trên thái dương mà nguyên chủ lưu lại sau khi đụng đầu vào tường, yên lặng cầm lấy nồi muôi. Là một nhân vật phụ nhỏ bé, nàng cảm thấy mình không cần thiết phải đi theo các nhân vật chính và tình tiết câu chuyện.

*

Các tướng sĩ đại doanh Tây Châu đều nói, nữ đầu bếp nhỏ mới tới có tài nấu nướng tuyệt nhất.

Sách Bỉnh [1] nàng làm, ăn khô thì là bánh nhưng ngâm vào nước sôi vào thì chính là một tô mì thơm ngon, quả thật là vật thiết yếu trong hành quân đánh giặc!

[1]: Là món ăn được coi là thủy tổ của Miến Điều (món mì). Trong Sách Thực Thuyết Lược, ghi rõ: Miến Điều, cổ gọi là Sách Bỉnh, còn gọi là Thang Bỉnh, sở dĩ gọi là Sách Bỉnh là dựa vào hình dạng giống như sợi thừng của nó, gọi là Thang Bỉnh vì muốn nói đến cách ăn với canh vậy. Thủ pháp làm Miến Điều (mì) tương đối đơn giản, chỉ là cách dùng tay chế bột thành từng sợi to nhỏ so với chiếc đũa ăn cơm, sau đó đem nấu với nước dùng.

Khương Ngôn Ý: "Không phải, đây là mì ăn liền." 

Nàng pha trà, bọt khí bay lên, vào miệng lại ngọt lịm, mơ hồ còn có thoang thoảng mùi rượu nồng rát cổ họng!

Khương Ngôn Ý: "Không phải, đây là Cocacola!"

Nồi canh nàng nấu, canh để trên lửa đỏ, vật bay trên trời, vật bơi trong nước, vật chui trong đất, tất cả đều có thể bỏ vào, mùi vị có thể nói là tuyệt nhất nhân gian!

Khương Ngôn Ý: "... Đây thật sự chỉ là một nồi lẩu rất bình thường của đời sau."

Vị hôn phu đã từng huỷ bỏ hôn ước muốn lãng tử quay đầu, Liêu Nam Vương lãnh khốc thô bạo theo như đồn đãi ném trường kích: "Cút xa một chút, đây là vợ của Bổn vương!"

*

Liêu Nam Vương Phong Sóc hung danh bên ngoài, trong quân đội được xưng là "Người gian ác", mọi người tránh không kịp.

Hắn có một bí mật, hắn đã mất đi vị giác, ăn bất kì món sơn trân hải vị gì đều là nhạt như nước ốc, có một ngày hắn bỗng nhiên phát hiện, hễ tới gần đầu bếp nhỏ trong quân doanh kia, vị giác của hắn có thể khôi phục một chút.

Vì để ăn được món ăn có mùi vị, mỗi lần hắn dùng cơm cũng đều truyền đầu bếp nhỏ kia đến chia thức ăn.

Một lần đầu bếp nhỏ kia làm kẹo tỏi, Phong Sóc nếm thử cảm thấy mùi vị không tệ.

Ngày hôm sau trong một món rau trộn, hắn chuẩn xác không sai gắp một tép tỏi ăn sống —— khuôn mặt liền tái mét tại chỗ.

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi của đầu bếp nhỏ, hắn điềm nhiên như không có việc gì nuốt xuống, sau đó quát lên điên cuồng uống mười chén nước.

Khương Ngôn Ý (vẻ mặt ngu người ): ? ? ? Vì sao vương gia muốn ăn tỏi sống?

DANH SÁCH CHƯƠNG (154) Danh sách chương

Chương 31: Lộ tẩy
Chương 32: Được cứu
Chương 33: Tỉnh lại
Chương 34: Mông nở hoa
Chương 35: Muốn đào mộ
Chương 36: Khâu nhục
Chương 37: Đón về nhà
Chương 38: Nhặt xác
Chương 39: Đi lao dịch
Chương 40: Mật thám?
Chương 41: Dạy nấu ăn
Chương 42: Vào thành
Chương 43: Rời khỏi đại doanh
Chương 44: Đi xem cửa tiệm
Chương 45: Thái hoàng thái phi
Chương 46: Lệ phi
Chương 47: Bỏ vợ
Chương 48: Khôi phục vị giác
Chương 49: Vụ án mạng do chân giò hầm nước tương gây ra...
Chương 50: Tìm vị hôn phu
Chương 51: Không phải gián điệp
Chương 52: Đừng có chọc đầu bếp
Chương 53: Bái sư
Chương 54: Gian tế
Chương 55: Thưởng
Chương 56: Như nhìn thấy ma
Chương 57: Lập công
Chương 58: Không có khả năng
Chương 59: Trần Nhị Cẩu
Chương 60: Ớt
BÌNH LUẬN (0)
Đề xuất cho bạn
ĐỀ XUẤT CHO BẠN