Tác giả | Xuân Phong Lựu Hỏa |
Tình trạng | Hoàn thành |
Lượt xem | 341 |
Thể loại | Ngôn Tình Ngôn Tình Sủng |
Bạch Nhân từ trên xe bước xuống, mỗi bước đi nhẹ nhàng như thể mang theo cả bầu không khí thanh nhã của một bức họa cổ điển.
Chiếc sườn xám màu xanh nhạt bó sát lấy thân hình mảnh mai, tôn lên từng đường cong mềm mại mà không chút phô trương. Dưới ánh nắng, hoa mẫu đơn thêu tay dường như sống động, khẽ đung đưa trong gió. Mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng trên vai, đôi mắt phượng lấp lánh vẻ lạnh nhạt nhưng lại sâu thẳm như hồ thu.
Người nhà họ Bạch đứng ở cửa chính không khỏi sửng sốt. Ai cũng nghĩ rằng đứa con gái bị bỏ rơi ở nông thôn sẽ mang theo vẻ quê mùa, thô kệch. Nhưng sự thật lại như một cái tát mạnh mẽ vào mặt họ.
Người chị con riêng Bạch Vân Chi, vốn luôn được tung hô là mỹ nhân với danh tiếng trong giới giải trí, nay lại nhạt nhòa như ánh nến yếu ớt trước một vầng trăng rằm.
“Cô ta… là Bạch Nhân thật sao?” Một giọng nói nghi hoặc cất lên.
Bạch Nhân chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua từng người như không chút quan tâm.
“Con bé này…” Kẻ thứ ba, người mà Bạch Nhân chưa từng gọi là mẹ, gượng gạo bước lên, cố làm ra vẻ thân thiết. “Nhân Nhân à, con về rồi! Mẹ biết con ở nông thôn chịu nhiều khổ cực, nhưng giờ về đây rồi, tất cả đều là người nhà, không cần khách sáo…”
Bạch Nhân nhìn bà ta, đôi mắt sắc bén như dao, khiến đối phương không khỏi chột dạ. Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:
“Bà nhầm rồi, tôi về đây không phải để cầu thân tình, mà chỉ để đòi lại những thứ thuộc về mình.”
Lời tuy nhẹ, nhưng mỗi chữ như đánh mạnh vào lòng những người xung quanh. Không khí đột ngột lặng đi, chỉ còn lại gió khẽ thổi qua vạt áo sườn xám, càng làm nổi bật dáng vẻ cao quý, ung dung của cô gái từng bị ruồng bỏ.