Sự dịu dàng hiếm có của Giang Trầm đã khiến cho Từ Ngộ Vãn vui vẻ suốt hai tuần lễ.
Nhạc Khả hỏi cô có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, cô chỉ cười mà không nói.
Hôm nay là thứ sáu, Từ Ngộ Vãn có tiết học buổi chiều, tan học cũng đã là sáu giờ rồi.
Tuần này Nhạc Khả muốn về nhà nên đã đi trước.
Từ Ngộ Vãn một mình đi ra khỏi trường, vừa ra tới cổng đã nhìn thấy Tống Khê Nhiên đứng ở đó. Cô sửng sốt, Tống Khê Nhiên nhìn thấy cô thì lập tức vẫy tay với cô.
Tâm trạng vui vẻ của Từ Ngộ Vãn lập tức bay sạch.
Hai người đi tới quán cà phê gần trường học, Tống Khê Nhiên gọi cà phê, hỏi Từ Ngộ Vãn muốn uống cái gì, Từ Ngộ Vãn lắc đầu.
Tống Khê Nhiên cũng không để ý, gọi đồ xong thì ngồi xuống đối diện với Từ Ngộ Vãn. Cô ta không thể không thừa nhận, Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm đúng là có chút giống nhau, nhất là đôi mắt.
Tống Khê Nhiên không nói lời nào, Từ Ngộ Vãn cũng không nói. Cô không hỏi Tống Khê Nhiên đến tìm mình làm gì, hai người cứ như vậy ngồi nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Một lát sau, Tống Khê Nhiên không nhịn được nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “ŧıểυ Vãn... Chị có thể gọi em như vậy không?”
Cô ta cố gắng để giọng nói và ngữ điệu của mình nhu hòa hết mức có thể, nhưng Từ Ngộ Vãn vẫn có thể cảm nhận ra được trong giọng nói của cô ta chứa đầy sự ẩn nhẫn. Từ Ngộ Vãn không muốn nói chuyện với cô ta, tiếp tục lựa chọn im lặng.
Tống Khê Nhiên dường như đã quen thuộc với chuyện này, cô ta thấy cô im lặng thì cũng không thấy xấu hổ, tiếp tục ra vẻ thân mật nói: “ŧıểυ Vãn, lần này chị tới tìm em là muốn hỏi em một chút, có phải là em không thích chị không?”
Cô ta đang nói thì nhân viên phục vụ đã bưng cà phê lên cho Tống Khê Nhiên. Từ Ngộ Vãn nhìn cà phê của cô ta, nửa sữa nửa đường, trước đây Giang Trầm đã từng gọi cho cô loại này.
Tống Khê Nhiên bắt đầu khuấy đều cà phê, tiếp tục nói: “Một cô bé mới hai mươi tuổi, lại lớn lên bên cạnh anh trai mình, khó tránh khỏi sẽ dựa dẫm vào anh trai. Bây giờ em không thích chị cũng không sao, anh trai em thích chị, chị sẽ độ lượng. Thế nên chị mới muốn tìm gặp em để nói chuyện, để xóa bỏ sự hiểu lầm của cả hai, sau này chị có gả cho Giang Trầm thì cũng sẽ không để anh ấy khó xử.”
Lời nói của Tống Khê Nhiên đã chạm đến điểm đau đớn trong lòng Từ Ngộ Vãn. Ban đầu cô định hoàn toàn phớt lờ cô ta, nhưng nghe thấy câu nói kia của cô ta thì cô lập tức ngẩng đầu lên, biểu cảm lạnh lùng trong mắt giống hệt Giang Trầm.
“Giang Trầm thích chị? Ha ha, chị đừng đùa.”
Cho dù Giang Trầm có xa lánh cô như thế nào thì cô vẫn là người hiểu anh rõ nhất. Dựa theo kinh nghiệm được Giang Trầm chiều chuộng từ nhỏ đến lớn thì nếu như anh thực sự thích người nào đó thì sẽ chiều chuộng người đó vô cùng. Nhưng mà Giang Trầm mới gặp Tống Khê Nhiên được mấy lần chứ? Có khi anh còn chẳng nhớ nổi hai người đã nói những chuyện gì, làm sao có thể thích cô ta được?
Cô không đoán được tâm tư của Giang Trầm, cũng không biết anh sẽ thích một cô gái như thế nào, nhưng cô biết anh chắc chắn sẽ không có biểu hiện như bây giờ. Cách mà Giang Trầm đối xử với Tống Khê Nhiên thậm chí còn không được bằng cô.
Lúc trước Từ Ngộ Vãn cảm thấy Tống Khê Nhiên là cô gái xinh đẹp nhất trong số những người thích anh trai cô, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô ta thật xấu xa.
Từ Ngộ Vãn chưa từng đối mặt với loại người này bao giờ, bây giờ cô cảm thấy chán ghét và buồn nôn đến cực điểm. Tống Khê Nhiên nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy thì không giận mà chỉ cười. Cô ta uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Chính miệng anh ấy đã nói với chị như vậy, lúc ở trên giường.”
Từ Ngộ Vãn ngẩng phắt đầu lên, giật mình.
Tống Khê Nhiên vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, cô ta nói tiếp: “Mặc dù hầu hết những lời mà đàn ông nói trên giường đều không thể tin, nhưng mà Giang Trầm nói thì chắc chắn không phải là giả. Em ở bên cạnh anh trai em lâu như vậy, chắc em cũng biết tính cách của anh ấy, đúng không.”
“Thế nên, ŧıểυ Vãn, chị biết em rất yêu quý anh trai mình, chị không muốn sau khi anh chị kết hôn, anh ấy sẽ khó xử giữa hai chúng ta.”
Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình giống như một người tử tù bị hàng triệu con kiến bò lên thân thể, cô không nghe thấy những câu sau của Tống Khê Nhiên nữa, mấy từ “ở trên giường” giống như một quả bom nổ tung khiến tai cô không nghe được gì nữa.
Cô giống như trở nên ngốc nghếch, cứ thế nhìn chằm chằm Tống Khê Nhiên. Một lúc lâu sau, Từ Ngộ vãn mới chậm rãi lên tiếng: “Chị nói... cái gì?”
“Hai người... Đã làm?”
Tống Khê Nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, thế nên ŧıểυ Vãn, chuyện chị kết hôn với anh trai em là tình thế bắt buộc...”
“Thế thì sao?”
Tống Khê Nhiên bị ngắt lời, nhíu mày: “Cái gì...”
Từ Ngộ Vãn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười. Rõ ràng đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại cao ngạo như khổng tước, giống như không thèm để Tống Khê Nhiên vào mắt: “Đã làm thì sao chứ? Cô Tống, chắc chị không ngây thơ đến mức nghĩ là chỉ cần lên giường với anh trai tôi thì có thể tiến vào nhà chúng tôi chứ? Chẳng lẽ cô không nghe thấy những lời tôi nói hôm đó à? Nếu như không có sự đồng ý của tôi thì không ai có thể gả vào nhà chúng tôi.”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Rõ ràng trong quán cà phê có không ít người, nhưng giờ phút này lại yên tĩnh như những ngôi mộ.
Hai người không nghe được âm thanh gì nữa.
Một lúc lâu sau, Tống Khê Nhiên nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Không ai có thể gà vào nhà em, có nghĩa là, em muốn gả bản thân mình cho anh ấy?”
Từ Ngộ Vãn ngẩn người: “Cái gì?”
Tống Khê Nhiên cuối cùng cũng không làm ra dáng vẻ làm bộ làm tịch như vừa rồi nữa. Ánh mắt của cô ta lạnh lùng và tràn đầy chán ghét: “Từ Ngộ Vãn, cô yêu anh trai mình! Rõ ràng anh ấy là anh trai ruột của cô, thế mà cô lại dám có tâm tư này với anh ấy, cô không cảm thấy bản thân mình thật đáng ghê tởm sao?”
Bị... Phát hiện rồi!
Nhịp tim của Từ Ngộ Vãn lập tức tăng vọt, máu cũng giống như chảy ngược, cả người cô cứng ngắc và lạnh cóng.
Cô vốn dĩ cứ nghĩ chỉ cần mình che giấu thật tốt thì sẽ không ai biết được tình cảm mà cô dành cho anh trai mình.
Tống Khê Nhiên nói tiếp: “Anh trai cô có biết cô có tâm tư bẩn thỉu như thế không? Cô nghĩ xem, nếu như anh ấy biết liệu có cảm thấy buồn nôn không?”
Anh trai... Làm sao có thể không biết chứ... Anh tất nhiên biết... Cũng tất nhiên cảm thấy buồn nôn... Từ Ngộ vãn nghĩ đến ánh mắt tràn đầy chán ghét của Giang Trầm thì trái tim đau đớn vô cùng.
Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tống Khê Nhiên, thế nên chỉ có thể đứng lên, dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn cô ta: “Không liên quan đến chị.”
Ai ngờ Tống Khê Nhiên lại lập tức đứng lên, hung hăng tát cô một cái.
Cô ta dùng sức rất lớn, âm thanh rất vang.
Tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía hai người.
Từ Ngộ Vãn bị tát choáng váng, gương mặt cô lập tức in hằn năm dấu ngón tay.
Tống Khê Nhiên cao giọng nói: “Không liên quan đến tôi? Cô cướp đoạt người đàn ông của tôi, rồi lại nói là chuyện này không liên quan đến tôi? Sao cô có thể vô liêm sỉ như thế?”
Từ Ngộ Vãn vô thức phản bác: “Tôi không có...”
Tống Khê Nhiên lại cầm ly cà phê lên, giơ tay hất thẳng lên người cô.
Tống Khê Nhiên cười lạnh, ghé sát lại gần cô: “Em gái ngoan, em cứ nghĩ đi, nếu như chú Từ biết chuyện này thì chú ấy sẽ có phản ứng như thế nào?”
Nói xong, cô ta đặt ly cà phê xuống bàn, nghênh ngang rời đi.
Từ Ngộ Vãn đứng tại chỗ, chân tay lạnh buốt.
Cả người cô lấm lem, má trái sưng đỏ, nhìn chật vật không chịu nổi. Cô bỗng nhiên cảm thấy Tống Khê Nhiên chắc chắn sẽ là một thương nhân thành đạt, bởi vì cô ta rất thành thục chuyện đánh vào yếu điểm của người khác.