Thất Tiêu - Anh Trai Xấu Xa

Chương 6: Điềm báo (1)

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, Từ Ngộ Vãn từ trong phòng của mình tỉnh lại. Bên ngoài trời đã sáng, bầu trời không gợn một chút mây.

Eo của cô đau ê ẩm, hai chân cũng cảm thấy khó chịu.

Từ Ngộ Vãn chỉ cử động nhẹ một chút đã thấy đau. Nhưng cô cũng không để ý đến chuyện này lắm, chỉ mỉm cười tự giễu, sau đó xuống giường đi tắm rửa.

Tắm rửa xong xuôi, Từ Ngộ Vãn xuống dưới nhà ăn sáng. Lúc đi tới cầu thang thì cô gặp Từ Cẩm Giang, Từ Cẩm Giang mỉm cười với cô.

Từ Ngộ Vãn nhìn thấy cha mình thì nhào vào lòng ông, làm nũng nói chào buổi sáng.

Từ Cẩm Giang để cô ôm một lúc, sau đó lặng lẽ kéo cô đến một góc, nhỏ giọng nói: “Anh trai con cũng ở đây đấy.”

Nơi này là nhà của bọn họ, Giang Trầm ở lại đây cũng là chuyện bình thường. Từ Ngộ Vãn không hiểu tại sao cha mình lại thần thần bí bí như thế, cô buồn cười hỏi: “Anh con ở đây thì làm sao? Đây cũng là nhà anh ấy mà?”

Từ Cẩm Giang gõ đầu cô: “Con bé ngốc này, ý cha không phải là chỉ một mình anh trai con ở đây, cô con gái nhà họ Tống cũng ở.”

Từ Ngộ Vãn không ngờ tới đáp án này, sửng sốt: “Cái gì?”

Theo lời cha cô thì ngay từ ban đầu ông đã khá xem trọng Tống Khê Nhiên. Tống Khê Nhiên có gia cảnh tốt, lại còn ưu tú, ở cạnh Giang Trầm đúng là môn đăng hộ đối, ăn chung bữa cơm không chừng có thể gắn kết hơn.

Nhưng mà sau khi hai người gặp mặt thì hình như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lão Từ hỏi cha của Tống Khê Nhiên thì nghe lão Tống nói là con gái mình bảo Giang Trầm không có hứng thú với cuộc gặp gỡ này.

Lão Từ nghe vậy cũng không tiếp tục xúc tiến nữa, dù sao thì con trai không thích, ông cũng không thể ép buộc được.

Kết quả hôm qua lại thấy Giang Trầm và Tống Khê Nhiên nói chuyện với nhau trong bữa tiệc, nhìn có vẻ như Giang Trầm cũng không bài xích Tống Khê Nhiên cho lắm. Thế là lão Từ nhanh chóng gọi điện cho cha Tống Khê Nhiên, bảo Tống Khê Nhiên tới nhà mình làm khách, còn thuận tiện cho hai người một không gian riêng.

Từ Ngộ Vãn nghe xong thì lập tức bắt lấy trọng điểm: “Cha gọi Tống Khê Nhiên đến?”

Lão Từ còn cảm thấy là mình vừa làm được chuyện tốt, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì dựa vào tính cách của anh trai con, con nghĩ nó sẽ chủ động mở miệng hẹn gặp người ta sao? Dù sao cha cũng nhìn nó trưởng thành, muốn có cháu bế lắm rồi, thế nên đành phải mở đường giúp nó.”

Ông nghĩ quan hệ của Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm rất tốt, ông làm nhiều chuyện cho Giang Trầm thế này, chắc chắn con gái sẽ khen mình, ai ngờ Từ Ngộ Vãn nghe xong thì hai mắt đỏ lên.

Cô cắn răng đạp vào chân Từ Cẩm Giang một cái, bật khóc nức nở: “Cha làm sao thế? Cha đúng là phiền chết đi được! Con không thích cha nữa!”

Nói xong, cô chạy một mạch xuống lầu, nhanh như một cơn gió.

Lão Từ ngẩn người đứng tại chỗ, cảm thấy rõ ràng mình làm chuyện tốt, thế mà lại bị con gái bảo bối chán ghét.

Ông nghĩ mãi không ra đáp án, chỉ có thể theo cô xuống lầu.

Từ Ngộ Vãn giống như con mèo xù lông, lao xuống phòng khách, nhíu mày nhìn hai người kia.

Giang Trầm đang đọc sách, còn Tống Khê Nhiên ngồi cách anh một khoảng, hình như đang nói gì đó. Tống Khê Nhiên rất xinh đẹp, cười rộ lên càng đẹp mắt, thỉnh thoảng Giang Trầm cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô ta, ánh mắt rõ ràng là không hề bài xích cô gái này.

Từ Ngộ Vãn nhìn thấy cảnh này thì ghen tức vô cùng. Cô thở phì phò, ngồi mạnh xuống chiếc ghế đối diện Giang Trầm, ôm lấy cái gối vò thật mạnh.

Cô vừa ngồi xuống thì Giang Trầm đã ngẩng đầu nhìn cô. Anh nhìn thấy ánh mắt ấm ức sắp khóc của cô thì vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt: “Bữa sáng ở trên bàn, vẫn còn nóng đấy, đi ăn đi.”

Nếu như trong hoàn cảnh bình thường, khi hai người họ vừa làm xong mà Giang Trầm có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với cô thì cô chắc chắn sẽ vui mừng không xiết. Nhưng hôm nay lý trí của cô bị che đậy, đầu óc cũng bị phong ấn, hoàn toàn không nghe ra được giọng điệu cưng chiều của anh mà chỉ nghe ra cố tình gây sự: “Em không muốn! Có phải anh muốn đuổi em đi, không muốn em quấy rầy thế giới của hai người đúng không!”

Giang Trầm không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô.

Cô thấy thế thì càng tức giận hơn: “Có phải anh muốn lấy cô ta không? Em nói cho anh biết, em không thích cô ta! Anh đừng có nghĩ đến chuyện đó! Nếu như không được em cho phép thì đừng ai mơ được gả cho anh!”

Giọng nói đầy vẻ nghẹn ngào.

Tống Khê Nhiên bị cô nói như vậy hơi xấu hổ, lập tức ngượng ngùng phân trần: “A, chuyện này...”

Lão Từ lúc này đã kịp thời đứng ra giải vây, ông nhanh chóng xin lỗi Tống Khê Nhiên: “Xin lỗi cháu, ŧıểυ Tống. ŧıểυ Vãn nhà chú mới ngủ dậy nên tính tình không được tốt cho lắm. Con bé đang nổi giận với anh trai mình chứ không phải nhằm vào cháu đâu. Hay là để chú bảo tài xế đưa cháu về trước, hôm nào Giang Trầm sẽ tự mình đến nhà xin lỗi cháu sau.”

Sau khi lão Từ tiễn Tống Khê Nhiên ra ngoài thì quay về nói với Từ Ngộ Vãn: “ŧıểυ Vãn, con làm thế này là không đúng đâu, hôm nào nhất định phải đi xin lỗi chị Tống của con.”

Từ Ngộ Vãn đã ấm ức lắm rồi, nghe thấy cha còn nói đỡ cho người ngoài thì càng thêm ấm ức hơn. Cô ném chiếc gối trong tay xuống đất, che kín lỗ tai, tức giận hét lên: “Con không muốn! Không muốn! Không muốn! Con không thích cô ta! Con ghét cô ta! Giang Trầm không được kết hôn với cô ta!”

Lão Từ nhìn thấy con gái mình khóc thì lập tức đau lòng, ông đang chuẩn bị nói chuyện thì lại có điện thoại. Lão Từ nghe điện thoại xong thì phải nhanh chóng tới công ty xử lý một ít chuyện, chỉ đành giao việc dỗ dành cô cho Giang Trầm. Ông vừa đi vừa nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, con không thích thì sau này chúng ta không cho cô ta bước chân vào cửa nữa, cho dù anh trai con thích cũng không được, ý con là to nhất! Được rồi, bảo bối, con đừng khóc nữa, chờ cha về sẽ dẫn con đi ăn kem mà con thích nhất, được không?”

Ông nói xong thì đành phải đi ra ngoài.

Từ Ngộ Vãn vẫn còn khóc, cô đứng tại chỗ lau nước mắt, hai mắt hồng như thỏ con, nhìn vô cùng đáng thương.

Giang Trầm một mực nhìn cô khóc, cũng không hề nói câu nào. Một lát sau anh mới nhẹ giọng nói với cô: “Lại đây.”

Từ Ngộ Vãn không đi qua, cứ đứng yên tại chỗ. Thế nhưng một lát sau cô vẫn là không thể nào nhịn được, thẹn thẹn thò thò đi tới, đứng trước mặt anh.

Giang Trầm nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên đùi mình, lau nước mắt cho cô, sau đó chậm rãi hôn cô.

Anh hôn lên trán, lên mắt, cuối cùng dừng lại ở môi cô.

Anh cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào bên trong. Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình đúng là tự đa tình, bởi vì cô thế mà lại có thể từ nụ hôn này mà nếm trải được sự dịu dàng và ôn nhu.

Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm hôn môi không nhiều, thế nên cô vẫn chưa học được cách lấy hơi. Chờ đến khi Từ Ngộ Vãn gần như không thở được nữa thì Giang Trầm cũng dừng lại. Lúc này cô đã thở không ra hơi, hai tay chống lên lồng ngực anh, cả đôi mắt và bờ môi đều là nước.

Bàn tay của Giang Trầm lạnh lẽo như băng ngọc, thế nhưng đặt trên eo Từ Ngộ Vãn vẫn khiến cô cảm thấy nóng bừng.

Đôi mắt của Giang Trầm giống như mực, đen tuyền, bình tĩnh và lãnh đạm, giống như sẽ không động tình vì bất cứ ai.

Thế nhưng lời nói của anh lại có thể mê hoặc lòng người đến như vậy, anh trầm giọng hỏi cô, giống như hai người thực sự là người yêu vậy: “Eo còn đau không?”

Từ Ngộ Vãn lại bổ nhào qua hôn anh một lần nữa, anh cũng không từ chối.

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại

Báo lỗi chương