Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 820: Vân Phong đột hiện (Vân Phong đột nhiên xuất hiện)

Trước Sau

break
Phong Viễn Dương chính là đệ tử đắc ý nhất trong số các đệ tử của ông, nên ông vốn đã đối đãi như con của mình. Ông từng hy vọng Phong Viễn Dương có được kết quả tốt đẹp, một ngày nào đó có thể nở mày nở mặt, ai ngờ cuối cùng lại ngược lại hoàn toàn như vậy. Hối hận, có lẽ có một chút, tuy ông sẽ không thừa nhận, nhưng tiếc nuối không phải chính là minh chứng rõ ràng nhất của hối hận chăng? Để báo thù, chết không hối tiếc! Đây chính là ý nghĩ ông một mực giữ mãi, nhưng bây giờ thật sự đối mặt với cái chết, ông mới đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình đã quá cực đoan, xem xét sự vật quá hẹp hòi. Ngưng Hương nâng Phệ Tâm kiếm lên, từng bước từng bước tiến tới. Vẻ mặt Ngưng Hương âm hiểm, ánh mắt đầy sát khí. Khi mũi kiếm đã chỉ vào huyệt Mi Tâm của Càn Nguyên chân nhân, Ngưng Hương cất giọng hận thù: - Kết thúc rồi, Dịch viên các ngươi đã không còn ai, sẽ nhanh chóng chết hết trong tay của ta. Ha ha ha … Càn Nguyên chân nhân tròng mắt hơi động đậy, nhìn Ngưng Hương oán hận vô cùng, nhỏ giọng nói: - Dịch viên môn hạ, trường tồn vạn thế. Một ngày nào đó sẽ trùng hưng trở lại … - Nói xàm, căn bản không thể có khả năng đó! Giữa tiếng quát giận dữ, tay phải Ngưng Hương múa lên, Phệ Tâm kiếm cùng với gió kiếm bén ngót chém thẳng xuống đầu của Càn Nguyên chân nhân. Nhắm mắt lại, Càn Nguyên chân nhân cố che dấu đau khổ trong nội tâm. Vào phút lâm tử, trong đầu ông mờ hiện nhiều bóng hình. Đó là Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Huyền Âm chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong. Những hình bóng này lóe qua trong não, đáng tiếc ông lại nhìn không rõ được. Mọi thứ đã đến hồi kết thúc. Chết trong hồi ức cũng là một loại an ủi đối với Càn Nguyên chân nhân. Ít ra cũng còn một đoạn ký ức quen thuộc bầu bạn với ông đi đến cuối cuộc hành trình. ************************************************** **************************** Đi xuyên qua biển mây, Lâm Vân Phong dẫn Hứa Khiết tất bật lên đường bay thẳng về phía trung thổ. Trên đường đi, Hứa Khiết hỏi: - Vân Phong, những ngày vừa qua phát sinh nhiều chuyện, thiên hạ bây giờ đại loạn, chánh tà hỗn tạp, chúng ta phải làm gì trước tiên đây? Lâm Vân Phong vẻ mặt hơi trầm tĩnh, điềm nhiên nói: - Muội đã có dự tính gì chưa? Hứa Khiết than nhẹ nói: - Muội muốn đi xem sư tỷ thế nào, thuận dịp tìm sư phụ, sau đó mới bẩm báo chuyện chúng ta cho sư phụ, hy vọng sư phụ có thể chúc phúc cho chúng ta. Lâm Vân Phong cười cười, hơi khổ sở nói: - Yên tâm đi, những chuyện này huynh sẽ giúp muội làm, bất quá trước mắt quan trọng nhất là đến Phục Long cốc, tìm kiếm mấy người sư bá, hỏi thăm họ có biết tình huống thế nào, như thế sẽ dễ hơn là chúng ta tự mình đi tra xét. Trước đây, sư phụ lâm tử có dặn dò huynh, nhất định cần tìm được Dịch Thiên xích để xây dựng lại uy phong hùng mạnh của Dịch viên. Bây giờ, pháp quyết huynh đã thành công, hẳn cũng nên hoàn thành tâm nguyện mấy người sư phụ rồi. Nghe ra cảm xúc trong lời của gã, Hứa Khiết ôn nhu nói: - Vân Phong, muội tin tưởng huynh nhất định có thể gầy dựng lại uy phong của Dịch viên, hơn nữa còn đưa Dịch viên trở thành đại phái đệ nhất trong Tu Chân giới. Lâm Vân Phong nghe vậy bật cười, thân thiết đáp lại: - Đa tạ muội, Khiết. Bây giờ thời cuộc hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều không thể theo ý mình, kế hoạch của chúng ta có khả năng phải phát sinh biến hóa từng lúc, vì thế chỉ có thể đi một bước lại tính một bước. Hứa Khiết nói: - Muội hiểu rõ. Từ khi chúng ta rời khỏi Hoa Sơn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà sự vật trắng đen đã biến hóa, rất nhiều chuyện đã không thể trở lại. Nhớ đến lúc so tài Lục viện, chúng ta còn chưa biết ưu tư, tuy đối mặt với nhiều sức ép lúc đó, nhưng kiểu áp lực đó lại không giống như lúc này chút nào. Lâm Vân Phong khổ sở đáp: - Con người biết càng nhiều chuyện, lo lắng càng nhiều, phiền não cũng càng nhiều, đó mới là cuộc sống! Được, không nói đến những chuyện không vui nữa, hay là nói chuyện vui vẻ đi, muội thấy Giang Thanh Tuyết của Phi Yến môn thế nào, huynh nhớ muội hơi thích cô ta. Hứa Khiết nghe vậy không đau thương nữa, nhẹ cười đáp: - Thanh Tuyết đó rất khả ái, xinh đẹp rung động lòng người lại chân chất không chút tà ác, rất là đáng ưa thích, duy chỉ có tu vi hơi thiếu. Bất quá điều này không sao, muội thấy cô ta cũng khá thông minh, chỉ cần cố gắng dạy dỗ, hẳn … Lâm Vân Phong vừa cười mỉm lắng nghe, vừa giữ nguyên tốc độ tiến lên. Nhưng khi Hứa Khiết sắp dứt lời, đột nhiên một luồng ý niệm cố chấp yếu ớt từ xa truyền đến khiến gã chú ý. Hành động dừng lại của Lâm Vân Phong khiến Hứa Khiết để ý, chỉ thấy nàng liền chuyển giọng hỏi: - Vân Phong, huynh sao vậy, sao đột nhiên dừng lại? Lâm Vân Phong cau mày, phát ra ý thức dò xét luồng ý niệm cố chấp yếu ớt, chưa được giây lát vẻ mặt liền biến đổi hẳn, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ không diễn tả được. - Không hay rồi, đi nhanh thôi! Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, Lâm Vân Phong nắm lấy tay Hứa Khiết, loáng đã mất bóng vào trong biển mây. Một lúc sau, Hứa Khiết định thần lại, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt hết sức mơ hồ. Lâm Vân Phong vốn di động rất nhanh, đã bẻ cong cả thời gian và không gian. Thấy vậy, Hứa Khiết rất kinh ngạc, nhịn không được hỏi: - Vân Phong, huynh sao vậy, chuyện gì khiến huynh bức bối đến phải dùng thuật “Nhất Tuyến Thiên Lý”? Lâm Vân Phong vẻ mặt nóng nảy, hai môi mím chặt, nghe Hứa Khiết nói chỉ lắc đầu đáp lại, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng. Hứa Khiết cảm thấy không ổn, vội ngậm miệng, vuốt nhẹ má Lâm Vân Phong, khóe miệng mờ hiện nét cười mơ hồ, âm thầm khích lệ gã. Lâm Vân Phong thấy hết mọi thứ, nhưng cũng không cười chút nào, ngược lại còn gia tăng chân nguyên mãnh liệt, trong mắt càng hiện rõ nét lo lắng. Bốn bề, cảnh tượng biến đổi rất nhiều. Lâm Vân Phong trong lúc toàn lực thi triển thuật chuyển động “Nhất Tuyến Thiên Lý”, cũng toàn lực phát xuất linh thức không ngừng tìm kiếm vị trí cụ thể của luồng ý niệm cố chấp vừa rồi. Lâm Vân Phong hiện nay tu vi đã tăng mạnh mẽ, chỉ cần xác định vị trí cụ thể, liền có thể thi triển thuật di dời cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến, nếu như vị trí không xác định được lại chỉ có thể làm như vậy. Thời gian đi lại qua nhanh. Khi Hứa Khiết cảm thấy áp lực bên ngoài đã khiến không ai thở nổi, Lâm Vân Phong đột nhiên quát lên một tiếng lớn, mang theo thân thể của nàng vút đi, xuyên qua một cửa thời không xuất hiện giữa trời một vùng không biết tên. Hứa Khiết đang mở miệng tính hỏi, nhưng đột nhiên Lâm Vân Phong biến mất hệt như quỷ mị không chút tung tích. Điều này khiến nàng không hiểu. Hứa Khiết cúi đầu cảm thấy hoang mang, đột nhiên một hình ảnh ập vào trong mắt khiến nàng thất kinh. Trên mặt đất, một kiếm đầy phẫn nộ của Ngưng Hương đang nhanh chóng chém xuống, rõ ràng muốn chém đứt đầu Càn Nguyên chân nhân để kết thúc mọi chuyện. Nhưng đột nhiên xuất hiện một cột sáng sắc xanh đánh bay Ngưng Hương. Bất ngờ xảy đến âm thầm. Khi Ngưng Hương định thần lại, lập tức quát lớn: - Kẻ nào dám ra tay đánh lén phá hư đại sư của ta? Trước mắt, một hình bóng quay lưng lại Ngưng Hương, đang đưa tay khám thương thế của Càn Nguyên chân nhân. Thấy người đó không thèm để ý, Ngưng Hương cũng không nói thêm, múa kiếm ra tay tàn độc vô cùng, phát xuất thế công mãnh liệt. Giữa không trung, Hứa Khiết quát lên một tiếng thánh thót, hai tay xoay lật khiến cuồng phong nổi dậy, hai luồng chưởng lực kinh người hóa thành hai con thần long xuất hiện trước mặt Ngưng Hương, chặn ngay công kích của Ngưng Hương. - Thì ra ngươi, vừa hay, ta thu thập ngươi luôn thể. Bật cười âm hiểm, ánh kiếm của Ngưng Hương bộc phát, Phệ Tâm kiếm khí tà độc điên cuồng hoang dã cuộn khắp nơi, lập tức vây lấy Hứa Khiết ở tại chỗ. Quát nhẹ một tiếng, hai tay Hứa Khiết đan lại, khí âm dương một nhu một cương hóa thành kết giới âm dương ngăn lấy ánh kiếm của Ngưng Hương. Đồng thời, mũi chân Hứa Khiết điểm xuống, thân thể đạp đất bắn lên, hai tay múa lên phát ra dòng khí xoay tròn khiến cho thân thể chuyển động nhanh chóng, liền sản sinh ra lực hút, không những khiến cho ánh kiếm của Ngưng Hương bị tê liệt mà còn cuốn lấy bản thân Ngưng Hương vào trong. Hứa Khiết lúc này đã không còn như trước, tuy không có được bá khí của Lâm Vân Phong, nhưng tu vi cũng đã bắt đầu tiến vào tầng trên của cảnh giới Quy Tiên, chỉ luận về thực lực thì còn mạnh hơn Ngưng Hương mấy phần. Hơi thất kinh, Ngưng Hương giận dữ quát lên: - Tiểu nha đầu, không ngờ chỉ sau mấy ngày không gặp ngươi đã lợi hại hơn nhiều. Hứa Khiết phản bác lại: - Ngươi cũng không kém, đáng tiếc thanh kiếm tà ác trong tay xem ra không phải là vật tốt. Ngưng Hương vẻ mặt đầy giận dữ, Phệ Tâm kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, tiếng kiếm rít lên nghe chói tai kinh hồn, phối hợp với ánh kiếm tà ác vô cùng, lập tức khiến cho Hứa Khiết hơi úy kị. Lâm Vân Phong nhìn Càn Nguyên chân nhân, vẻ mặt đầy lo lắng, miệng ngâm nho nhỏ: - Sư bá, cố gắng lên, con là Vân Phong, sư bá sẽ không sao đâu. Cảm nhận một luồng chân nguyên mạnh mẽ trút vào trong người, Càn Nguyên chân nhân đang yếu ớt từ từ mở hai mắt, chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, một lúc sau mới nhìn rõ là ai. Kích động khó kềm chế được, Càn Nguyên chân nhân hô to: - Vân Phong, cuối cùng con cũng xuất hiện rồi. Nhưng vì sao không sớm hơn một chút, sớm hơn một chút thôi! Nghe ra sự đau thương trong lời nói của ông, Lâm Vân Phong tự trách vô cùng, nhỏ nhẹ nói: - Đúng là đệ tử không tốt, khiến cho sư bá phải khó nhọc, xin hãy trách phạt đệ tử. Càn Nguyên chân nhân nghe thấy vô cùng đau khổ, khuôn mặt chan hòa nước mắt, giọng bi thống nói: - Vân Phong, nếu con đến sớm một bước, sư huynh Phong Viễn Dương con đã không chết rồi, sư thúc Tĩnh Nguyệt của con cũng không phải hy sinh. Nghe vậy, Lâm Vân Phong vẻ mặt trắng bệch, toàn thân lắc lư một lúc, lòng đau như cắt hô lên: - Sư thúc chết rồi ư? Sư huynh cũng đã ra đi rồi sao? Con thật sự đáng chết, vì sao không đến sớm một chút. Càn Nguyên chân nhân ánh mắt ngập tràn đau thương, nhỏ nhẹ than: - Vân Phong, không cần tự trách, đây chính là số mệnh đã định sẵn chúng ta phải qua kiếp nạn này. Bây giờ sư bá đã tốt nhiều rồi, tạm thời còn chưa chết được, con đáp ứng ta một chuyện, chính là phải giết chết nữ nhân độc ác kia, báo thù nợ máu cho những Dịch viên đệ tử đã chết. Vân Phong con hãy nhớ, ả ta là Minh Tiêu các chủ. Khi xưa Lục Vân tiêu diệt Minh Tiêu các của ả, vì thế ả mang hận trong lòng, lập kế độc tiêu diệt Dịch viên ta, còn đã từng truy giết con và Ngạo Tuyết ở Hoa Sơn. Lâm Vân Phong đột nhiên hiểu rõ, mọi chuyện quá khứ lúc này đã phơi bày, hoàn toàn biết được nguyên nhân Dịch viên bị tiêu diệt. Đứng lên, Lâm Vân Phong giọng kiên định đáp: - Sư bá yên tâm, con nhất định sẽ phanh thây cô ta thành trăm mảnh, vạn đời không thể siêu thoát được. Nói rồi xoay người trừng mắt nhìn tình hình giao chiến. Lúc này, Hứa Khiết và Ngưng Hương khó mà phân thắng bại. Một bên tu vi khá cao, một bên lại nắm binh khí cực độc. Bên nào cũng có lợi thế, có thể nói là ngang tài ngang sức. Lắc mình, Lâm Vân Phong xuất hiện bên cạnh Hứa Khiết, giọng nghiêm túc lên tiếng: - Muội chiếu cố sư bá, người này để cho huynh. Hứa Khiết lùi lại, dặn dò: - Cẩn thận, thanh kiếm trong tay cô ta rất tà độc.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc