Quách Thạch bắt đầu còn giễu cợt Sở Mộ không biết thức thời, bây giờ lại bị người khác lớn tiếng cười nhạo. Hắn bước đi lề mề thật lâu, rốt cuộc qua mười mấy phút mới đứng trên chiến trường Phù Sơn.
Nhìn Phù Sơn máu tươi giàn giụa, nhìn mặt đất chất đầy thi thể Hồn sủng cao cấp, sắc mặt Quách Thạch càng thêm khó coi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Trác và Hàn Nhi Tinh.
"Có thể bắt đầu !"
Trọng tài chính bình thản ra hiệu lệnh.
Quách Thạch cứng đờ toàn thân, hắn còn chưa có chuẩn bị chiến đấu, cho nên vội vàng gọi lại trọng tài:
"Đợi một chút !"
"Có lời mau nói !"
Trọng tài chính bắt đầu không nhịn được, trầm giọng nói.
"Trong trận chung kết là không thể hạ sát thủ a…aa ?"
Quách Thạch nhỏ giọng hỏi.
Quách Thạch vừa nói lời này ra khỏi miệng nhất thời đưa tới phần lớn tuyển thủ cười lớn.
Tuyệt đại đa số Hồn sủng sư đều trải qua đủ loại tôi luyện, tâm tính và thực lực luôn đi đôi với nhau. Nhất là những người không có bất kỳ bối cảnh nào, bọn họ kinh qua không biết bao nhiêu trận chém giết mới đạt tới cấp chúa tể, cho nên một chút tanh máu kiểu này không thể tạo thành ảnh hưởng đối với bọn họ.
Nhưng mà Quách Thạch thân là tuyển thủ trong trận chung kết nhân tài kiệt xuất tại Tranh Minh chủ thành, đối mặt một đống thi thể nơm nớp lo sợ còn không nói. Hắn lại còn đưa ra một cái vấn đề ngây thơ như vậy đúng là buồn cười chí cực.
Quách Thạch nghe thấy tiếng cười, mặt mày liền đỏ bừng, vội vàng phản bác:
"Ta chỉ muốn hiểu rõ quy tắc cuộc thi, tránh cho thời điểm chiến đấu với hắn làm trái quy định."
Khóe miệng Hàn Nhi Tinh và Đường Trác co rút mấy lượt, Quách Thạch vốn nổi danh bắt nạt kẻ yếu, nhưng mà hiện tại làm trò ở trước mặt mọi người bị nhạo báng là đáng đợi. Hai người Đường Trác cũng cảm thấy mất thể diện dùm cho hắn.
Nếu như biết Quách Thạch không có can đảm như vậy lượng, lần này cuộc thi nhân tài kiệt xuất cuộc thi không nên để hắn tham gia, quả thực là bôi tro trát trấu lên mặt Yêu Thú cung rồi.
"Cuộc thi quy định, không cho phép giết chết bản thân đối phương, Hồn sủng tử vong không tính là không tuân theo quy định. Nhưng không cho phép ác ý tàn sát."
Trọng tài chính lớn tiếng nói.
Quách Thạch nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi.
Không cho phép ác ý tàn sát? Quy định này có cũng như không, chiến đấu ở cấp bậc này phân ra sinh tử trong nháy mắt, lỡ may đối phương muốn giết Hồn sủng, giết luôn chủ nhân cũng không phải là vấn đề lớn.
Quách Thạch nghĩ đến bộ dạng Hàn Tề và Hà Trận thất hồn lạc phách lúc trước, da mặt không nhịn được co quắp mấy cái.
Sau khi do dự một lúc lâu, Quách Thạch rốt cuộc cho ra quyết định cuối cùng, dùng vẻ mặt cực kỳ thành thật nói:
"Ta từng tỷ thí với Hàn Tề, thực lực của ta chỉ mạnh hơn hắn một chút. Nếu hắn không phải là đối thủ, ta đây chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì, ta nhận thua !"
"Ngươi xác định từ bỏ tranh tài?"
Trọng tài chính hỏi lại một câu.
Quách Thạch gật đầu nói:
"Ta từ bỏ !"
"Rồi, cút xuống đi !"
Trọng tài chính gật đầu xác nhận, hời hợt nói.
Sắc mặt Quách Thạch lúc trắng lúc xanh, hắn không nghĩ tới mình lại bị trọng tài nhục nhã một phen.
Trọng tài chính nói lời này lại dẫn tới quần chúng cười nhạo thật to, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn tới Quách Thạch sợ hãi bỏ chiến.
Trước kia Quách Thạch căn bản chưa có lâm vào tình cảnh này bao giờ, ánh mắt coi rẻ và cười nhạo, còn có những câu nói châm chọc nhục nhã khiến cho hắn cảm giác cả người nhộn nhạo, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Ân Sách, Yêu Thú cung các ngươi đào tạo ra một đệ tử đúng là thức thời a..aa..aaa, người xưa nói cái gì nhỉ? À, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ha ha ha! Từ bỏ chiến đấu trong đợt tranh tài cũng cần dũng khí lớn lao, ngươi nói có đúng không?"
Ân Sách lắc đầu thở dài, vốn là cho rằng Quách Thạch là một mầm tốt có thể cẩn thận bồi dưỡng, tranh thủ đào tạo hắn trở thành cường giả Thú hệ. Nhưng không nghĩ tới tên này nhát gan như vậy, công sức và tài nguyên đổ ra trước kia xem như trôi theo dòng nước rồi.
Thức thời vụ là chuyện tốt, có lúc quả thật không cần thiết hi sinh vô nghĩa. Nhưng mà hiện tại Quách Thạch đang đại biểu cho Yêu Thú cung tham gia cuộc thi nhân tài kiệt xuất, sau lưng hắn là Yêu Thú cung. Hắn làm như vậy đã vứt sạch danh dự của Yêu Thú cung, một gã đệ tử như thế làm sao đủ tư cách trọng điểm bồi dưỡng?
Quách Thạch không biết bởi vì mình khiếp đảm dẫn đến mất đi Yêu Thú cung chống đỡ, loại người như hắn chỉ có dựa vào Yêu Thú cung mới đạt tới trình độ ngày hôm nay. Một khi mất đi thế lực hậu thuẫn, sợ rằng hắn không thể nào tiếp tục phát triển, tài nguyên và tiền bạc cũng mất, thậm chí Hồn sủng tử vong cũng khiến cho thực lực hắn điên cuồng rút lui. Có thể nói chỉ vì một hành động lần này, hắn đã đánh mất cả tương lai phía trước.
Sắc mặt hai người Hàn Nhi Tinh, Đường Trác cũng rất khó coi, Quách Thạch quả thực là nhục nhã lắm rồi. Hắn hành động như vậy không phải là cấp cho đối phương thêm một vòng hào quang hay sao?
Giờ phút này trong lòng bọn họ đã loại bỏ Quách Thạch ra khỏi vòng tròn quan hệ.
Để cho nhân tài kiệt xuất Yêu Thú cung không đánh mà chạy, điều này đã nói rõ thực lực Sở Mộ.
Trên chiến trường, Sở Mộ nhìn Quách Thạch thối lui ra khỏi chiến trường, trong lòng ngược lại có chút mất mác.
Nếu như Quách Thạch ứng chiến thì Chiến Dã sẽ có cơ hội thi triển lần thứ sáu Đoạn Chi Trọng Sinh, nếu như vậy Sở Mộ sẽ có thể nhìn thấy thực lực đỉnh phong của Chiến Dã.
Thế nhưng, Quách Thạch coi như là người thông minh. Bởi vì một khi phát sinh chiến đấu, Sở Mộ nhất định sẽ tàn sát tất cả Hồn sủng mà hắn triệu hoán.
Chiến đấu kết thúc, Sở Mộ thu hồi Hồn sủng của mình rời khỏi chiến trường Phù Sơn.
Trên mặt đất Phù Sơn rộng lớn, vô số cỗ thi thể đẫm máu nằm im bất động, từng đợt cuồng phong thổi qua cuốn theo mùi vị tanh hôi khó ngửi.
Không có người đi vào dọn dẹp, trận đấu tiếp theo vẫn cứ diễn ra. Hai tuyển thủ kế tiếp xuất hiện trên chiến trường, trong đầu hồi tưởng lại một trận chiến đấu rung động lúc nãy nhất thời máu huyết trong người sôi trào sùng sục.
Sở Mộ trở lại chỗ ngồi, hắn không có đi tới tòa khán đài chính trên đỉnh Phù Sơn, mà lựa chọn vị trí bên cạnh thành viên Tân Nguyệt Địa.
Diệp Hoàn Sinh rất thức thời di chuyển vị trí, nhường lại chỗ ngồi cho hắn ở bên cạnh Diệp Khuynh Tư.
"Sở Mộ, ta phát hiện ngươi là người rất vô sỉ, bình thường không nói một tiếng, gặp chuyện nhỏ bộ dạng làm như khinh thường xuất thủ. Nhưng mà đụng đến trường hợp lớn có thể tận tình gây náo động, ngươi thậm chí còn khoe khoang hơn bất kỳ người nào khác. Ngươi xem một chút đi, chung quanh đang có bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ dùng ánh mắt si mê nhìn vào ngươi. So sánh với đám tiểu hài tử xấu xa kia, ngươi mới thật sự là nam nhân huyết tính đầy mình."
Diệp Hoàn Sinh cằn nhằn nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau trận chiến đoán chừng rất nhiều người sẽ biết đến Tân Nguyệt Địa. Đúng lúc chúng ta đang thiếu hụt một cơ hội nhất phi trùng thiên."
Triêu Lãnh Xuyên cười nói.
Quả nhiên sự tình giống y như thế, trong lúc hai người nói chuyện, các Cảnh chủ ở chung quanh cũng đang nghị luận về Tân Nguyệt Địa.
Lệ khí trong nội tâm Sở Mộ dần dần tiêu trừ, hắn làm như vậy không phải là vì mục đích cá nhân. Chẳng qua là nhận lấy Hắc Yểm Ma chí tà ảnh hưởng mới hạ thủ tàn nhẫn.
Có lẽ hắn sẽ đắc tội một vài thế lực, nhưng so sánh với phần lớn người kính sợ và hiếu kỳ ra, những phiền toái nho nhỏ căn bản không tính là gì.
"Tiểu Chập Long, tới đây !"
Diệp Khuynh Tư nói với tiểu Chập Long đang nằm trên vai Sở Mộ.
Tiểu Chập Long nghe lời bay đến trước mặt Diệp Khuynh Tư, nó là Hồn sủng bị thương nặng nhất, năng tự lành khẳng định không thể nào so với Diệp Khuynh Tư trị liệu.
Chiến Dã mới vừa hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh không lâu, tiêu hao chính là đại lượng thể lực, thương thế hiển nhiên không thành vấn đề. Về phần Vong Mộng đừng nói là thương thế, ở trong chiến đấu hỗn loạn thậm chí không mất một cọng lông chim, tự nhiên không cần trị liệu.
Thân thể tiểu Chập Long mập ù béo núc ních bị Diệp Khuynh Tư đưa tay kéo qua, nàng không có thi triển kỹ năng, mà chỉ bôi dược tề lên vết thương của tiểu Chập Long tiêu trừ độc tố. Sau đó lại phủ một lớp dược tề chữa thương.
"Há mồm !"
Diệp Khuynh Tư nói với tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long biết điều há miệng ra, hai hàm răng rồng trắng noãn bại lộ ở trong không khí, dáng điệu thơ ngây chân thành vô cùng khả ái.
Diệp Khuynh Tư để cho tiểu Chập Long phục dụng dược thủy bình ổn linh hồn, dược thủy cực đắng, tiểu Chập Long đang định nhổ ra lại bị Diệp Khuynh Tư trợn mắt hăm dọa:
"Không cho nhổ ra, nuốt xuống !"
"Sa sa sa !"
Hai mắt tiểu Chập Long lộ vẻ ủy khuất, cắn răng nuốt xuống dược tề đắng ngét. Trong lòng âm thầm tự nhủ nữ chủ nhân tức giận tại sao lại đổ lên đầu mình, dù sao nó vừa mới lập công a...aa?
Thấy tiểu Chập Long u oán như thế, Diệp Khuynh Tư lại ra vẻ nghiêm túc và tức giận, Sở Mộ ngược lại nhếch môi cười cười không nói.
"Có cái gì buồn cười, tâm tình không tốt một chút lại tìm chỗ phát tiết. Chẳng khác gì con nít !"
Diệp Khuynh Tư hừ lạnh một tiếng.
Sở Mộ canh thời điểm Diệp Khuynh Tư gần hết giận thò tay nắm lấy tay nàng, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm.
Diệp Khuynh Tư đỏ mặt rút tay trở về, chung quanh nhiều người như vậy mà Sở Mộ lại dám hành động mờ ám.