Hắn đã yêu cậu suốt 12 năm dài, bất chấp mọi rào cản xã hội để theo đuổi thứ tình cảm ấy. Nhưng khi cuối cùng ở bên nhau, hắn lại nhận ra một sự thật phũ phàng: hắn chỉ là một người đàn ông thẳng. Tình yêu dành cho cậu dần phai nhạt, chỉ còn lại cảm giác coi cậu như một người bạn bình thường.
Đến lúc hắn hiểu rõ trái tim mình, nhận ra tình cảm thật sự với cậu, thì cả hai đã bị chia cắt bởi khoảng cách không thể vượt qua – âm dương đôi ngả. Cậu ra đi, hồn siêu phách tán, để lại hắn cô độc chìm trong nỗi đau. Không còn chút hứng thú nào với cuộc sống, hắn giam mình trong căn phòng tối tăm, tìm quên trong men rượu và chất kích thích.
Tro cốt của cậu từng bị người đời đập nát. Sau khi lấy lại được sự tỉnh táo, hắn đem những gì còn sót lại đến biển – nơi lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Hắn đứng đó, nhìn bình minh dần ló dạng, ánh trăng mờ nhạt dần nhưng vẫn hiện diện trên bầu trời.
Giống như cậu, dù hồn đã tan biến nhưng hình bóng vẫn mãi khắc sâu trong tim hắn, không bao giờ rời xa. Bình minh trước mắt hắn là biểu tượng cho sự tái sinh tâm lý, nhưng trong trái tim đó, bóng dáng của cậu sẽ mãi hiện hữu, vĩnh viễn không phai.