Cảnh tượng đầy bi thương khi ba người con trai của Thẩm Y Y mang lòng căm hận sâu sắc đến mức không thể kiềm chế nổi. Họ đánh Lâm Gia Đống gần như mất mạng, một hành động thể hiện sự tuyệt vọng và uất ức vì cái chết oan uổng của mẹ mình. Dù họ chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi, lòng thù hằn trong họ đã biến thành cơn bão tàn bạo, cuốn họ vào con đường không lối thoát.
Khi đối mặt với pháp quan, không ai trong số họ tỏ ra hối hận. Những lời họ thốt ra, chất chứa sự oán hận: "Ông ta hại chết mẹ tôi, sao ông ta không chết đi!"—như một lời nguyền, phản ánh nỗi đau khôn cùng của những đứa con mất mẹ. Sự việc này không chỉ là câu chuyện về sự trả thù mà còn là nỗi lòng của những đứa con không còn chỗ bấu víu, cuộc đời họ tan nát vì sự bất công.
Nhưng phía sau tất cả, linh hồn của Thẩm Y Y có lẽ sẽ không bao giờ yên nghỉ, khi nhìn thấy những đứa con mình bị giam cầm và mất đi tương lai, chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho cô.