Sau bữa tối, cô nằm dài trên giường trả lời tin nhắn của Yến Nhi và mail của Tần Khải, sau đó chơi một vài trò chơi điện tử giải trí đột nhiên điện thoại bị giật mất cô bực bội la lên:
- Trả điện thoại đây!
Tuấn Kiệt đang để điện thoại lên bàn, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tuấn Kiệt đã bị cô nhìn thủng không biết bao nhiêu lỗ, anh nhẹ nhàng nói:
- Khuya rồi, đi ngủ thôi nghịch điện thoại bao nhiêu đó đủ!
Phan An chỉ biết nhìn lên trần nhà mà lắc đầu, từ bao giờ mà anh ta lại can thiệp đến cuộc sống của cô nhiều như vậy đến cả việc sử dụng điện thoại nữa chứ! Như nhớ ra chuyện gì cô bật ngồi dậy như chiếc lò xo nhìn Tuấn Kiệt căng thẳng hỏi:
- Anh đi cùng Lâm Nguyệt và Alex đúng không?
Tuấn Kiệt nhìn biểu cảm của Phan An, anh không khỏi nhịn cười nhẹ đưa tay vuốt lại mái tóc cho cô rồi nói:
- Uh, lần này Pus phải ở lại với em nên cô ấy thay thế, em nghe từ chỗ của Pus sao?
Phan An lắc đầu, hai tay cô nắm chặc cánh tay Tuấn Kiệt, giọng lại càng căng thẳng:
- Anh nhớ phải thật cẩn thận, đám người lần trước anh đã điều tra tới đâu rồi? Lịch trình của anh bao nhiêu người biết?
Nhìn Phan An căng thẳng anh cũng thấy lo lắng, anh nói:
- Bọn chúng là một đám người vượt biên sang nên rất khó điều tra, Mac đang cho người đến đó điều tra hộ anh! Ngoan ngủ đi bé ơi, khuya rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đừng có nghĩ nhiều nữa!
- Biết rồi biết rồi, cho tôi hỏi thêm 1 câu nữa thôi! Chỉ 1 câu duy nhất thôi, Lâm Nguyệt là người phụ trách toàn bộ lịch trình của anh mấy ngày sắp tới đúng không? Nếu tôi nói đúng thì xin anh nghe tôi dời chuyến bay chậm lại 1 ngày, đừng thông báo cho nhiều người biết và anh nên ở khách sạn nơi sầm uất 1 chút! Nếu được thì vào khách sạn của Mac càng tốt có người bảo vệ anh luôn!
Tuấn Kiệt nghe cô càng nói càng mơ hồ:
- Khoan, em đang nói cái gì vậy! Anh càng nghe càng rối lên vậy!
- Anh đừng hỏi gì cả, tại sao tôi biết thì tới thời điểm thích hợp tôi sẽ nói cho anh nghe, còn bây giờ xin anh hãy tin tôi, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho anh và cả gia tộc của anh!
Tuấn Kiệt nhìn cô thật lâu không biết anh đang nghĩ gì, khoảnh khắc đó đối với Phan An dài như cả thế kỉ, sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Pus dời kế hoạch bay sớm dự kiến một ngày, đồng thời anh sẽ bay sang đó trước cùng Alex, sau khi cúp máy đặt điện thoại trở lại trên bàn, anh nắm tay Phan An kéo cô vào lòng anh khẽ thì thầm bên tai cô:
- Tôi tin tưởng em tuyệt đối! Em đừng suy nghĩ nhiều nữa! Mấy ngày tới em có nhiều việc không?
Phan An suy nghĩ một lát cô nói:
- Cũng không bận lắm, còn trang trí thêm một vài cái kệ ở tiệm bánh, Yến Nhi đang nhờ một vài người bạn decor lại không gian bên ngoài của tiệm.
- Ok, đợi anh một lát!
Anh lại bấm điện thoại gọi cho Pus:
- “Thêm 1 vé nữa cho Phan An, trong ngày mai tranh thủ làm xong hết tất cả các thủ tục xuất nhập cảnh của cô ấy”!
Giây phút này Phan An thật sự rất xúc động, cô không thể nói thành lời, không thể nào tin được anh ta lại không do dự mà tin tưởng cô vô điều kiện, cô lao vào vòng tay của Tuấn Kiệt, nức nở nói:
- Cám ơn anh đã chọn tin tưởng tôi! Cám ơn anh vì tất cả những chuyện anh đã làm cho tôi trong thời gian qua!
Vậy là kết quả của cuộc nói chuyện đó là Phan An sẽ xuất ngoại cùng Tuấn Kiệt và hai người sẽ đi chuyên cơ riêng, dưới sự hộ tống của Pus, Alex còn Lâm Nguyệt sẽ bay vào tuần sau.