Lâm Nguyệt vẫn tiếp tục bài thuyết trình kể lể việc va phải Phan An, rồi xin lỗi giám đốc vì tại cô ấy mà làm buổi họp quan trọng buổi chiều phải dời lại này nọ, nọ kia đủ thứ các kiểu, đúng là hào quang nữ chính có nói dài nói day nói dở nhưng nam chính Tuấn Kiệt của tôi cũng vẫn ngồi nghe còn Phan An cô chỉ là nữ phụ mà còn chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết này nên cô chỉ biết thở dài ngao ngán, không thể nghĩ cái cô nữ chính Lâm Nguyệt này đúng thật là diễn viên kịch nói xuất sắc, chỉ có việc cô ta va phải Phan An làm bẩn xấp tài liệu vậy mà có thể nói và giải thích gần 15 phút đồng hồ trong thời gian đó ánh mắt cô ta chỉ hướng về một mình nam chính, Phan An thầm cảm thán cô ấy có thể liếc nhìn về phía Tuấn Kiệt chồng người khác trong suốt thời gian nói, mà không kiên dè cô còn đang ngồi sờ sờ ở đấy, Phan An lại càng không nghĩ là anh chồng ác ma nhà cô lại kiên nhẫn ngồi nghe hết những lời cô ta nói, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ là đang nói chuyện yêu đương một bức tranh tuyệt đẹp tổng tài và thư ký, nam thanh nữ tú, chỉ có cô là người dư thừa ở tại khung hình đó vì vậy Phan An dứt khoát đứng lên xách túi ra về, chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây cô đi đến trước mặt Lâm Nguyệt nhẹ nói:
- Coi như mọi chuyện đã giải quyết! Tôi đi trước!
Phan An còn chưa ra tới cửa Alex từ bên ngoài đi vào, nói:
- Giám đốc, Hàn lão phu nhân gọi đến nói tối nay muốn thiếu phu nhân và người về nhà lớn dùng cơm.
Lâm Nguyệt đứng đó cũng nghe toàn bộ cô ấy cố tính không ra ngoài mà đứng một bên để hóng thêm chút chuyện, Phan An vừa đi ra vừa nói cô và cố tình nói cho Lâm Nguyệt nghe nhằm khẳng định cô mới là thiếu phu nhân Hàn gia:
- Tối 7h đón tôi ở cửa hàng!
- Uh.
Nghe được câu trả lời cô mới xoay người rời đi, lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại Lâm Nguyệt và Tuấn Kiệt, anh hướng mắt nhìn cô ấy nói:
- Còn chuyện gì nữa!
Lâm Nguyệt từng bước đi đến gần chỗ Tuấn Kiệt, giọng nũng nịu nói:
- Dạ, em có chút thắc mắc muốn hỏi giám đốc?
Vừa hay điện thoại của Tuấn Kiệt thông báo có tin nhắn, anh cầm lên mở ra xem là của Phan An được anh lưu danh bạ là An mủm mỉm, trước kia lưu là An tiểu thư (từ ngày anh thấy cô thay đổi nhiều hơn trước thì bắt đầu đổi cách xưng hô và đổi việc lưu tên trong danh bạ điện thoại vì vậy mỗi lần anh bị stress sẽ lấy điện thoại ra xem những tấm ảnh anh đã chụp lén cô với đầy đủ biểu cảm trên gương mặt mủm mỉm đó), chỉ một dòng tin nhắn ngắn gọn xúc tích của cô “Tôi rất không thích cái ánh mắt của cô thư ký Lâm nhìn anh!” đã làm anh không nhịn được cười, hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Lâm Nguyệt đang nói và thể hiện, nhìn Tuấn Kiệt không chú ý đến mình chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại những hành động này chưa bao giờ Lâm Nguyệt được thấy qua, cô ấy có chút thất vọng, Tuấn Kiệt vươn tay nhắn vào điện thoại bàn gọi Pus đi vào, sau đó anh cũng quay sang nói với Lâm Nguyệt:
- Không còn chuyện gì nữa, cô có thể ra ngoài!
Lâm Nguyệt lòng buồn rười rượi bước ra ngoài. Cả buổi chiều cô ta cũng chẳng tập trung vào công việc nổi. Sau khi Phan An rời đi anh cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo đến cửa hàng bánh, và trở thành Idol của những cô nàng tới mua bánh, cửa hàng nhanh chóng trở nên đông khách hơn bình thường, đến bà chủ còn không khỏi bất ngờ trước tình hình của cửa hàng hôm nay có nguy cơ quá tải, bánh được đưa ra bao nhiêu là sạch sẽ bấy nhiêu, Yến Nhi cười khổ nói với bà ấy:
- Hôm nay có một ông thần giữ vợ ngồi ở quầy bánh làm sao không đông khách cho được!
Phan An vừa làm xong mẻ bánh đem đến cho hai người họ thử mới để ý hôm nay cửa hàng rất đông khách và ánh mắt của Yến Nhi cùng bà chủ đang nhìn về ai đó, hóa ra là ông chồng ác ma, cô bước ra khỏi quầy bánh thì bắt gặp ánh mắt biết cười của anh, Tuấn Kiệt chỉ vào các quầy bánh tỏ vẻ đắc ý! Đúng thật là có anh hôm nay bánh làm ra không đủ bán, mà lượng người mua chỉ có tăng chứ không giảm, cô đem đến anh một tách trà mới pha xong và một dĩa bánh socola cô mới làm xong, cô nửa đùa nửa thật nói:
- Anh không ở công ty sao! Sức ảnh hưởng của sắc đẹp cũng quan trọng quá, khi nào tôi mở tiệm bánh ngày khai trương anh nhất định phải tới đấy nhé!
Anh gật đầu đồng ý, sau đó uống một ngụm trà nóng, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa tring khoang miệng tạo cảm giác rất thoải mái vào những ngày trời nóng như thế này, anh ghé tai cô thì thầm:
- Em đi rồi thì tôi ở đó cũng buồn, đến đây nchìn vợ làm bánh vẫn vui hón Vợ khai trương chắc chắn chồng sẽ đến, gần tới giờ về rồi, em vào thu xếp đồ đi.
Phan An nhìn trời cũng đã chập tối, sau đấy nhìn lại đồng hồ ôi không 6h hơn rồi, cô nhìn canh nhẹ nói: