Tuấn Kiệt nhìn cái túi nhỏ trên bàn anh cảm thấy ấm áp đến kì lạ. Phan An còn đặt lên bàn 1 ly sữa nóng, cô cười nói:
- Cafe uống nhiều không tốt cho sức khỏe, dùng cái này đi!
Cô đẩy ly sữa ấm đến trước mặt anh, Tuấn Kiệt nhìn ly sữa rồi cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, anh đặt ly sữa trở lại trên bàn rồi nói:
- Cám ơn! Lần sau gọi người làm là được không cần phải thức khuya làm mấy việc này, tôi không ăn bánh ngọt, cô giữ lại mà ăn. Khuya rồi, cô đi ngủ trước đi!
Phan An cảm thấy hụt hẵng, cô không hiểu sau trái tim lại như ai bị bóp nghẹt! Sao chứ, cô đâu có tình cảm gì với anh ta tại sao lại cảm thấy đau lòng khi anh ta nói những lời đó. Phan An trở về phòng cô nằm suy nghĩ mãi, không lẽ trong tiềm thức cô nữ phụ kia vẫn còn trong thân xác này nên khi bị Hàn Kiệt khước từ tâm ý của cô, trái tim lại cảm thấy đau đến như vậy.
Sáng sớm khi Phan An đến phòng ăn đã không thấy Tuấn Kiệt, cô hỏi một người giúp việc đang dọn thức ăn lên cho cô thì được biết anh ta ra đến công ty từ sớm, còn đặc biệt căn dặn nhà bếp làm bữa trưa cho cô đem đến công ty! Phan An tranh thủ ăn sáng rồi tức tốc mang thố canh hầm chạy đến bệnh viện cho Tần Khải, hôm nay anh ta không còn xua đuổi cô như mấy ngày trước nữa, anh cũng dần chấp nhận sự chăm sóc của Phan An, nhìn đồng hồ vừa chỉ 11h cô nhanh chóng tạm biệt Tần Khải trở về mang cơm đến cho Tuấn Kiệt, đúng 11h30 cô có mặt dưới sảnh công ty TP, cô mặc quần jeans trắng phối sơ mi sẫm màu làm tôn lên làn da trắng hồng của cô, tóc được cô cột gọn ra phía sau, Phan An đội trên đầu là cái mũ phiên bản giới hạn kèm khẩu trang che kín mặt xém tý là Pus và Alex không nhận ra thiếu phu nhận của họ. Nhìn mấy nữ nhân viên ở quầy lễ tân Phan An không khỏi chảy nước miếng, người đâu mà xinh đáo để, một nữ nhân viên nhìn cô rồi nở nụ cười niềm nở hỏi:
- Xin chào, không biết quý khách cần gặp ai?
- À tôi muốn gặp Tuấn Kiệt!
Vừa nghe cô nói xong mấy nữ nhân viên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cô ấy lại cười nói tiếp:
- Mình có hẹn trước không ạ? Giám đốc Hàn hiện giờ còn đang họp!
Phan An có chút phân vân cô nói:
- Tôi không có hẹn trước!
- Vậy mời quí khách sang ghế bên kia ngồi đợi một lát để em gửi thông báo đến phòng giám đốc, xin hỏi quí khách tên gì?
- Phiền mọi người nhắn là có người ở biệt thự mang cơm trưa đến là được!
Lâm nguyệt vừa tiễn mấy người khách đi ngang qua quầy lễ tân cô đã nghe loáng thoáng câu chuyện, cô liền đi đến hỏi nữ nhân viên:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ thư ký Lâm, người này đem cơm trưa đến cho giám đốc Hàn!
Nghe nữ nhân viên xưng hô người này là thư ký Lâm, Phan An cũng đưa mắt nhìn qua, không lẽ là nữ chính! Ôi tới giờ nữ chính lên sàn diễn rồi, nữ phụ như cô có vé gì ở đây chứ, cô gái dáng người cao ráo, vòng nào ra vòng đó bộ váy công sở ôm sát người càng nhìn cô ấy càng quyến rũ! Nhìn lại cô chỉ đứng ngang vai Lâm Nguyệt, Phan An thở dài ngao ngán, cứ như là một bên là thiên nga còn một bên là vịt con xấu xí. Lâm Nguyệt bước đến bên cạnh Phan An rồi nói:
- Giờ giám đốc chưa họp ra, cô có thể gửi cơm cho tôi mang lên cho giám đốc!
Phan An vừa nghe đề xuất thì trong bụng đã mừng thầm, nhưng điện thoại vừa báo tin nhắn: "Cô biết bây giờ là mấy giờ không?" Phan An hủy ngay cái ý định đó liền, cô trả lời tin nhắn cho ông chồng ác ma: "Đang đợi ở sảnh".
Chưa được 1 phút tiếng chuông điện thoại ở quầy tiếp tân vang lên, nữ nhân viên trong quầy bước đến nói với cô:
- Dạ mời quí khách đi lối này!
Nhìn Phan An đi vào buồng thang máy cho giành riêng cho giám đốc cô cũng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.