" Chủ tịch Dịch, mong ngài mau đưa ra quyết định!!! Cứu đứa bé hay mẹ?"
" Tôi muốn cứu cả hai, phải cứu cả hai!!!"
" Chủ tịch Dịch, không thể... Không thể cứu cả hai... Dịch phu nhân đã quá yếu nếu cứu đứa con, Dịch phu nhân sẽ kiệt sức mà chết... Nếu cứu phu nhân... Chúng tôi buộc phải giết đứa bé... "
Không khí trước thời gian cấp cứu căng thẳng đến đỉnh điểm. Các bác sĩ tài giỏi được triệu tập đến đầy đủ, vệ sĩ của nhà họ Dịch cũng đã bu quanh, che chắn đám phóng viên làm càn. Dịch Ảnh Vũ nóng ruột, đau đớn khôn xiết..
Anh phải làm sao? Phải làm gì cho đúng? Quyết định thế nào mới là sáng suốt nhất...
" Cứu Cẩm Lệ đi... " giọng Bà Tân Thụy thều thào, yếi ớt, hẳn bà vẫn còn rất shock sau cú va chạm vừa rồi...
Dịch Ảnh Vũ nhìn bà rồi nhìn bác sĩ... Nước mắt không tự chủ chảy ra... Đã lâu lắm rồi anh không khóc...
" Cứu mẹ đi..."
...
Ca phẫu thuật dài 2 tiếng, từng tíc tắc trôi qua dài như hàng thập kỉ, cứ như có con dao cùn đang cứa vào tim anh.. Từng chút... Từng chút một...
Ai có thể hiểu rằng anh đã yêu đứa nhỏ ấy đến mức nào, anh đã mong mỏi ngày nó chào đời ra sao?
Ai có thể thấu cho nỗi đau của một chàng trai thành đạt, đẹp trai, giàu có, tiền tài, địa vị đều ở trên đỉnh vinh quang.. thế mà lại bị... vô sinh...
Ngày anh biết tin này, tâm trạng anh cũng có chút chua xót, có chút não nề nhưng anh không quan tâm nhiều lắm. Anh ghét trẻ con, ghét cái lũ nhóc ồn ào hay khóc lóc. Anh cứ vô tư, kiêu ngạo, anh lao vào ăn chơi, anh thỏa mãn hoan lạc mà không lo giống nòi bị lưu lạc bên ngoài. Cho đến ngày anh gặp cô...
Một cô gái nhỏ nhỏ, xinh xinh như viên kẹo bông ngọt ngào, tươi tắn. Cô mũm mĩm như chú gấu con, đáng yêu hệt một con búp bê. Cô làm việc trong trại trẻ mồ côi.
Sáng sáng đến lớp dạy lũ trẻ hát, chiều chiều về nhà chạy tung tăng trong công viên.
Rồi anh điều tra về gia đình cô, mẹ cô là ŧıểυ tam phá hoại gia đình êm ấm hạnh phúc của cha cô. Sinh cô ra, sợ xã hội chê trách, dè bủi, bà vứt cô co ro nơi góc chợ bộn bề
Có người tốt bụng đưa cô vào trại trẻ. Cô lớn lên trong sự ganh đua, tranh giành cùng lũ trẻ chảnh chọe, sống trong môi trường ấy, vậy mà cô vẫn yêu kiều, nở rộ như đóa hoa sen ngào ngạt
Anh vô thức có thói quen theo dõi cô, vô thức thích nụ cười xinh tươi cô dành cho lũ trẻ.. Anh vô thức nghĩ về gia đình có những đứa nhỏ... Là kết tinh của cô và anh...
Anh miệt mài chữa trị, làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, không cần đàn đúm thâu đêm nơi quán bar, không còn tay trái ôm một em, tay phải hôn một em
Anh nghiêm túc muốn bước đến bên cô...
Đứa nhỏ xuất hiện như ánh nắng lung linh tỏa sáng lấp lánh giữa cuộc đời anh. Lần đầu tiên anh thấy hạnhphúc giản đơn đến thế, anh vứt bỏ tự tôn, sĩ diện cao quý nhất của thằng đàn ông, nâng niu cô như viên ngọc quý, chăm bẵm bằng tình yêu sâu nặng nơi tim anh...
Anh chờ ngày cô và anh cùng về chung mái nhà, nơi có lũ trẻ vô tư hồn nhiên...
Ước mơ ấy.. Nay còn đâu...
...
" Em tỉnh rồi à?" Giọng Ảnh Vũ bội phần mệt mỏi, anh nắm tay cô, đôi bàn tay yếu ớt, thiếu sức sống...
" Mất rồi phải không? "
Cẩm Lệ mắt mở to, nhìn chằm chặp trần nhà trắng toát, nước mắt cứ thi nhau đua chảy, anh lấy tay quệt hoài không hết...
Giọt nước ấm chảy trong kẽ tay anh nhói buốt...
Chính anh buộc lòng bớt khổ sở để an ủi cô, sinh linh bé nhỏ sống trong bụng cô hơn 6 tháng, giờ lại chết trong bụng cô...
" Con mất rồi, chúng ta có thể sinh lại, em còn sống mới là điều quan trọng nhất "
" Ai muốn sinh con với anh?"
Giọng Cẩm Lệ lạc đi, cô nhìn xoáy sâu vào tâm can anh... Lòng anh tê tái không nguôi
" Ai muốn sinh con với anh?" Cẩm Lệ lặp lại câu hỏi thêm lần nữa
Dịch Ảnh Vũ thấy khó thở, lồng ngực tắc ngẽn, máu không thể lưu thông
" Đừng thế mà Lệ Lệ, em như thế.. anh biết phải làm sao..."
Dịch Ảnh Vũ sẽ không thể biết rằng, đâu chỉ mình anh yêu thương đứa nhỏ, con người từ khi sinh ra thiếu thốn tình cảm nhiều như cô cũng khao khát trau dồi tình thương cho đứa con này nhường nào. Cô muốn những thiệt thòi bản thân phải gánh chịu sẽ hóa thành những bù đắp nồng ấm cho con của cô. Như vậy, cô đã mãn nguyện biết bao, cô sẽ không oán trách cuộc đời bạc bẽo với cô, cô sẽ không phải gồng mình lẻ loi đối trọi với những khắt khe của cuộc sống... Vì cô đã có con là điểm tựa.. Cô có anh là mái ấm...
Mất con rồi, ai sẽ ràng buộc cô và anh
Ảnh Vũ cứ kiêu ngạo, không dám trước mặt cô khẳng định tình yêu của anh cho nên Cẩm Lệ mãi mãi đơn thuần nghĩ: Anh không yêu cô, anh ở bên cô, nuông chiều cô nhiều đến vậy. Tất cả là vì con của anh..
Vậy thì đủ rồi phải không? Mất rồi, anh sẽ bỏ cô mà đi..
" Cẩm Lệ..." Anh giằng xé tha thiết, nức nở gọi tên cô
Cô lắc lắc đầu, khinh bỉ
"" Dịch Ảnh Vũ, ông hoàng của ngành kinh tế, tiền nhiều như nước,gai bu như nêm, giơ tay một cái nữ diễn viên tài năng, xinh đẹp như My Di cũng buộc phải giải nghệ, anh cần gì phải tốn thời gian ở đây với một cô gái quê mùa, nghèo nàn như tôi? Ai còn cần gì ở tôi ""
Dịc Ảnh Vũ bị trỉ trích bất ngờ
"" Làm sao em biết My Di là tôi ép giải nghệ?
Cảm Lệ cười chua xót
"" Dịch Ảnh Vũ, rốt cuộc anh đã giấu tôi những gì? Anh có bao nhiêu bí mật tôi không hề biết.?"
Có bao nhiêu đây?
Vì sợ cô bị My Di hãm hại, anh tìm đủ cách vùi dập ả, tạo nhiều scadal buộc ả phải giải nghệ
Vì muốn cô chia tay Dịch Ảnh Lâm, anh thuê Linh Ngọc đến quyến rũ hắn, buộc cô phải đối mặt với sự phản bội gay gắt
Vì muốn cô thuộc về anh, nửa đêm phá cửa, lẻn vào.. chiếm đoạt cô..
Anh có nhiều bí mật như vậy, một giây một khắc biết nói sao cho hết...
Anh vì yêu cô bất chấp lừa cô hết lần này đến lần khác. Mong cô tha thứ dù rất xa vời, nhưng anh vẫn muốn.. cô không xa tầm với..
Cẩm Lệ cười nhạt, cô nói
" Sinh thành, tôi bị người thân bỏ rơi nơi đầu đường số chợ. Lớn lên, bị xã hội khinh thường, bắt nạt. Trưởng thành, sớm tối côi cúp, lẻ loi. Anh bước vào cuộc đời tôi, kéo thêm bao rắc rối. Mẹ anh khinh thường tôi, người tình anh gây khó dễ cho tôi. Anh cứ bên ngoài, dù lên tiếng bảo vệ tôi nhưng anh thấu được bao nhiêu tủi nhục tôi phải gánh, bao nhiêu uất ức tôi phải mang? Dịch Ảnh Vũ!!! Cút khỏi cuộc đời tôi đi!!!!"
Dịch Ảnh Vũ toàn thân chết điếng, anh nhìn người con gái nhỏ bé, mềm yếu, anh giật mình vì bao căm hờn cô phải mang.
Giây phút ấy.. Chân anh không tự chủ... Quỳ xuống..
27 năm sống trên đời, anh được hưởng mọi ưu đãi ông trời ban cho, bố mẹ cưng chiều, xã hội quý trọng.
25 năm sống trên đời, Cẩm Lệ phải giành giật lấy miếnG ăn, đấu tranh để sinh tồn
Vậy thì hãy để bóng lưng anh che chở cho cuộc đời cô, để trái tim anh sưởi ấm con tim nguội lạnh của cô
Để anh.. là bến đỗ của cô..
Cẩm Lệ sững sờ trước hành động của anh, cô lắp bắp không nên lời
" Ảnh Vũ.. anh.. Anh làm gì vậy..?"
Ảnh Vũ xé bỏ lòng tự trọng, mỉm cười cao quý, rút từ trong túi áo ra chiếc hộp khảm kim cương
Anh nói
" Lệ Lệ, anh sinh ra may mắn, em chào đời khổ sở. Hãy để anh là quý nhân phù trợ em suốt quãng đời còn lại "
Anh nói
" Cẩm Lệ, anh biết anh giấu em nhiều chuyện, anh khoét sâu tim em nhiều tổn thương. Hãy để bàn tay anh vá lành vết thương ấy "
Anh nói
" Cẩm Lệ, mẹ anh chấp nhận em rồi, đời anh cũng xăm sâu tên em. Hãy để anh ghi tên em vào hộ khẩu nhà anh. Cẩm Lệ, lấy anh đi. Cẩm Lệ, mình cùng nhau làm lại từ đầu. Cẩm Lệ, anh yêu em"
Giây phút ấy, nước mắt Cẩm Lệ tưởng như khô cạn lại túa nguồn trào sôi
Chưa từng ai nói với cô họ cần cô
Chưa từng ai cho cô biết, cô sống có ý nghĩa đánh quý ra sa
Chưa từng ai cho cô một mái ấm
Chưa từng ai tặng cô một tình thương
Người cô cần đã ở trước mặt.. Cô còn do dự gì...?
Anh sáng hiu hắt lắt vào căn phòng trắng, chiếu rọi lên khuôn mặt Non mềm. Cái gật đầu trang trọng nhất trong cuộc đời Dịch Ảnh Vũ tựa như dài cả thế kỉ...