Số lần Tống Thanh Xuân gặp mẹ Tô Chi Niệm cũng không nhiều, nhất là mấy năm sau khi phát sinh chuyện đó, cô và Tô Chi Niệm không còn liên lạc, nên càng ít gặp mẹ Tô Chi Niệm.
Trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, mẹ của Tô Chi Niệm rất đẹp, tính tình rất tốt, dịu dàng, cùng với Tô Chi Niệm tính tình lạnh lùng, là hoàn toàn không giống nhau.
Tống Thanh Xuân cũng không biết là mẹ của Tô Chi Niệm có nhớ mình hay không, nếu cô đến thăm, hình như có chút đường đột, nhưng mà, xí nghiệp Tống thị, ba đang bệnh nặng và người anh đã mất, Tống Thanh Xuân vẫn định chiều thứ sáu sẽ mua một ít quà tặng, đi đến khu biệt thự nɠɵạı ô của mẹ Tô Chi Niệm.
Biệt thự nằm ở sườn núi phía bắc của Bắc Kinh, hai bên là hồ chứa nước, cảnh vật nơi đây rất đẹp mắt và yên bình.
Cổng biệt thự đang mở, không có người giữ cổng, trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, Tống Thanh Xuân đi tới trước cửa biệt thự, nhấn chuông, đợi khoảng nửa phút, bên trong truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp có vài nét giống Tô Chi Niệm.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Tống Thanh Xuân chỉ cần nhìn là đã nhận ra đây là mẹ của Tô Chi Niệm, cô lập tức lễ phép chào hỏi: "Bác gái, cháu là Thanh Xuân."
Mẹ của Tô Chi Niệm còn nhớ rõ Tống Thanh Xuân, mới nghe tên của cô xong, không cần chờ cô nói mình là con của ai, lập tức kêu Tống Thanh Xuân vào nhà.
Mẹ của Tô Chi Nhiệm rất nhiệt tình, khiến lòng của Tống Thanh Xuân vốn căng thẳng mà bình tĩnh lại, mẹ của Tống Chi Niệm rất thích Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân cũng rất thích bà, hai người nói chuyện một hồi liền rất quen thuộc.
Lúc năm giờ, mẹ của Tô Chi Niệm bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, muốn mời Tống Thanh Xuân ăn cơm chiều rồi mới đi, mục đích Tống Thanh Xuân đến đây là để gặp Tô Chi Niệm, cô tất nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn xuống bếp làm hai món ăn.
Nấu cơm chiều xong, Tống Thanh Xuân đi toilet một chút, vừa trở ra, Tống Thanh Xuân chợt nghe tiếng đóng cửa, vô thức Tống Thanh Xuân nhìn về phía cửa, liền thấy Tô Chi Niệm cả người mặc áo khoác đi tới.
Tô Chi Niệm chuẩn bị cởi áo khoác thì nhìn thấy Tống Thanh Xuân, động tác có chút dừng lại, lông mày nhíu một chút, mở miệng giọng nói rõ ràng có chút không vui: "Cô tới đây làm gì?"
Tống Thanh Xuân còn chưa mở miệng liền nghe thấy tiếng mẹ Tô Chi Niệm từ trong phòng ăn đi ra: "Chi Niệm con đã về?"
Mẹ của Tô Chi Niệm đi lên trước, giúp Tô Chi Niệm cởi áo khoác rồi đem treo trên giá áo, nói: " Đây là Thanh Xuân, con còn nhớ chứ, là con gái của bác Tống, nó qua đây thăm mẹ, mẹ kêu nó ở lại ăn cơm chiều."
Tô Chi Niệm nghe xong lời của mẹ liền nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua.
Tống Thanh Xuân cảm thấy giọng nói của Tô Chi Niệm lúc hỏi mình rõ ràng là không có ý chào đón, lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh, Tống Thanh Xuân có dự cảm anh sẽ tức giận liền đuổi mình ra khỏi nhà.
Không ngờ Tô Chi Niệm chỉ nhìn cô khoảng năm giây rồi hờ hững thu ánh mắt về, nhìn mẹ mình gật đầu, mơ hồ "Ừ" một tiếng, tỏ ý đã biết.
Mẹ của Tô Chi Niệm mỉm cười: "Được rồi, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm chiều."