“Trước khi mình tới công ty, nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cô ấy đứng ngay ở dưới lầu, chắc là đang đợi cậu...”
“Còn có... nhiệt độ hôm nay rất thấp, mình thấy cô ấy cũng không mặc nhiều...”
Đường Nặc chỉ nói được một nửa, liền nặng nề đóng lại cửa, sau đó rời đi.
-
Sau khi Đường Nặc rời đi thật lâu, Tô Chi Niệm mới cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng, anh đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, chuẩn bị đến Hương Viên ăn cơm, xe mới vừa ra đến đường lớn, đã dừng lại ở ven đường, Tô Chi Niệm ngồi lặng đi một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện cho Trương tổng – người hôm nay có hẹn ăn cơm với anh, nói một tiếng xin lỗi, sau đó liền quay đầu xe, lái xe trở về bên đường đối diện với công ty.
Đúng như Đường Nặc nói, Tống Thanh Xuân thật sự đang ở đây.
Bởi vì lần trước, chính anh đã cảnh cáo bảo an, không được cho cô tiến vào trong công ty.
Hôm nay đúng là thời tiết rất lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, không đội mũ, không đeo găng tay, sợ là đã đợi rất lâu rồi, có chút không chịu nổi, trốn vào một bốt điện thoại công cộng ở cách đó không xa.
Ánh mắt của cô, đều nhìn chằm chằm cửa ra vào, như là sợ bỏ lỡ mất người cô muốn tìm.
Có thể là có ai gọi tới, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chắc là vì trời rất lạnh, tay đông cứng lại, đến điện thoại cũng không cầm chắc, rơi xuống đất, cô vội vàng khom người nhặt lên, sau đó phải tốn rất nhiều công sức, mới trượt được màn hình, nghe điện thoại.
“Vâng? Chị dâu... Tô Chi Niệm, anh ấy vẫn chưa đồng ý... Chị yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh ấy đồng ý tiếp quản tập đoàn Tống thị...”
Thời gian cô nghe điện thoại không lâu, rất nhanh liền cúp máy, anh còn có thể thấy cô thở dài một hơi.
Tuy anh và cô cách nhau một con đường cái cực kỳ rộng lớn, trên đường không ngừng có xe cộ đi qua, đầy đủ các loại âm thanh ồn ào, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy nội dung mà cô nói điện thoại.
Đúng vậy, anh có thể nghe thấy.
Đây là bí mật chỉ có một mình anh biết.
Bí mật này, lúc anh còn rất nhỏ đã phát hiện ra, thính giác của anh, nhạy cảm hơn rất nhiều so với người bình thường, cho dù ở khoảng cách rất xa, âm thanh rời rạc thế nào anh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mà anh, chẳng những có thể nghe thấy âm thanh từ xa, mà khi anh đụng chạm da thịt với người khác, còn có thể biết lúc đó đối phương đang nghĩ gì trong lòng.
Sở dĩ nói là bí mật chỉ có mình anh biết, là vì trước đây, lúc đầu khi phát hiện ra hiện tượng này, anh có kể cho người khác, nhưng không ai tin, ngay cả mẹ của anh, cũng đã từng nghi ngờ là anh bị bệnh tâm thần, thậm chí còn suýt nữa đưa anh vào bệnh viện tâm thần, lâu ngày, anh cũng không dám nhắc lại chuyện này, sau đó tuổi tác cũng lớn dần, anh biết nếu người khác biết được anh có loại năng lực bẩm sinh không có cách nào giải thích được này, chỉ có thể khiến người khác chống đối và tránh né mình, cho nên, nó trở thành bí mật của riêng anh.
Thật ra ngay cả anh cũng không có cách nào giải thích được, vì sao anh lại có năng lực vượt qua người bình thường như thế...
Rõ ràng là anh cũng giống như bọn họ, không hề có gì khác nhau, cũng sinh bệnh, cũng lớn lên, cũng già đi, cũng có tình cảm...
Mà trên người anh, không chỉ đơn giản là có một bí mật mà người ngoài không biết.