Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhắc nhở, trong lòng càng thêm lo lắng, cuối cùng thì cô cũng chẳng bận tâm việc sắp xếp từ ngữ, câu chữ rõ ràng ngắn gọn mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tô tổng, tôi hi vọng anh có thể gia nhập tập đoàn Tống thị, đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị.”
Tô Chi Niệm đáp lại, cũng là kiểu đơn giản rõ ràng: “Mời tôi làm CEO, lương thế nào?”
Tổng Thanh Xuân mấp máy môi, giọng nói trầm xuống: “Hiện giờ Tống thị không có nhiều tiền bạc như thế...”
“Nói cách khác là không có tiền?” Tô Chi Niệm dừng động tác gõ bàn trà, trong phòng trở nên yên tĩnh: “Cô Tống, tập đoàn SH nổi tiếng toàn thế giới bỏ ra hẳn mười triệu để mời tôi về làm CEO, còn bị tôi từ chối, cô lấy tự tin ở đâu, mà cảm thấy Tô Chi Niệm tôi sẽ không lấy một đồng nào mà đi tiếp quản một công ty hạng ba đang lâm vào thế rối rắm như Tần Lâm?”
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi NIệm sắc bén hỏi lại, sắc mặt có chút xấu hổ: “Hiện tại đúng là Tống thị có chút khó khăn, không có nhiều tiền bạc để đảm bảo với anh, thế nhưng Tống thị có thể đưa cổ phần cho anh, lợi ích hằng năm cũng có thể chia hoa hồng cho anh...”
“Cô Tống, cô cảm thấy tôi thiếu thốn cổ phần hay ham việc chia hoa hồng sao?” giọng điệu của Tô Chi Niệm đùa cợt.
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, có chút không biết nên nói thế nào.
Bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc, Tô Chi Niệm lại mở miệng lần nữa: “Còn 3 phút.”
Có thể là bởi mỗi câu nói, nguyên nhân là vì đều bị Tô Chi Niệm làm cho không có cách nào cãi lại, sau khi bị Tô Chi Niệm nhắc nhở lần này, Tống Thanh Xuân im lặng một lúc mới mở miệng, giọng nói rõ ràng không bằng được sự chắc chắn vừa nãy: “Nếu anh đồng ý tiếp nhận Tống thị, anh muốn cổ phần hay lợi ích hoa hồng như thế nào đều được.”
Lần này Tô Chi Niệm không ngắt lời cô, chỉ để cô tùy ý mà nói.
“Tôi biết anh có công ty của mình, thời gian lúc nào cũng bộn bề nhiều việc...”
“Còn 2 phút...” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nhắc nhở.
Tống Thanh Xuân mím môi một cái, nói tiếp: “Cũng không phải anh sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian ở Tống thị, nếu anh thật sự đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị, anh có thể không cần phải làm việc đúng giờ, chỉ cần xử lý những tin tức và văn kiện quan trọng, tôi có thể sắp xếp người giúp anh suốt 24 giờ, giúp anh truyền đạt tin tức, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực của anh...”
“Còn một phút đồng hồ...” Tô Chi Niệm nói ra điều kiện với Tống Thanh Xuân, không có chút phản ứng nào, chỉ là rất tự nhiên nhắc nhở thời gian.
“Tống thị có thể để trống một phần hợp đồng cho anh, chỉ cần anh giúp Tống thị, điều kiện tùy ý anh...” Tống Thanh Xuân nói xong, liền mở túi xách ra, lấy ra một phần hợp đồng, hai tay đưa đến trước mắt Tô Chi Niệm: “Phần hợp đồng này đã được xây dựng xong nội dung, anh có thể xem...”
“Đã hết giờ...” Từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm cũng không liếc mắt qua phần hợp đồng kia, năm phút đồng hồ trôi qua, anh lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo Tô Chi Niệm, đưa hợp đồng đến trước mặt anh: “Tôi hi vọng anh có thể xem xét một lần.”
Tô Chi Niệm nhìn lướt qua hợp đồng, không đưa tay nhận lấy, chỉ đơn giản chỉnh lại quần áo, sau đó mới lườm cô một cái, không hề có cảm xúc nào mở miệng nói: “Tôi không cần xem xét, bởi vì ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến chuyện tiếp quản Tống thị.”