Mềm Lòng

Chương 6

Trước Sau

break

Đồ ăn yêu thích, Lục Văn cũng không phải không có, nhưng trước khi bật thốt lên lại nghĩ lại, muốn làm khó cậu “Gì cũng được.” Chu Hành không dám nói cái gì nữa, từ trong ngăn kéo lấy tiền ra đứng lên, đi ra vài bước lại nghĩ đến, quay trở lại bên người anh nói, “Nếu là có người mua trái cây, anh chỉ cần nhìn giá trên đó….Là được.” Lục Văn nhìn cậu chằm chằm, thật lâu sau, gật đầu.

Chu Hành như được tha tội, bước nhanh đi ra tiệm trái cây.

Cậu vẫn thường làm cơm cho một người ăn, trước kia nếu Chu Quân trở về ăn, sẽ nói trước. Hai người ăn cơm, cũng không phải cậu sẽ không biết làm, chỉ là không biết rõ khẩu vị và lượng ăn của Lục Văn, làm ít lại có vẻ cậu quá keo kiệt, cho nên lúc tới chợ bán thức ăn, mua lượng đồ ăn cho hẳn ba người, mua rất nhiều.

Sợ Lục Văn không quen trông của tiệm, mua xong đồ ăn cậu cũng không dám chậm trễ thêm giây phút nào, vội vàng trở về trong tiệm, cùng Alpha nói một tiếng, sau đó vào phòng bếp nấu cơm.

So với việc cùng ngồi chung sau quầy trái cây với Lục Văn, ở trong phòng bếp nấu ăn ngược lại làm Chu Hành thấy rất tự nhiên thoải mái, lưu loát làm bốn món ăn một món canh, xong rồi đi ra gọi người tới ăn.

Bình thường một mình cậu ăn cơm chiều rất đơn giản, một món nhạt một món mặn bê lên trước quầy ngồi ăn, có khách hàng tới mua cũng có thể ra bán hàng luôn. Hôm nay vì Lục Văn, cậu đành đoang cửa tiệm sớm.

Toàn bộ thời gian dùng cơm chiều, bầu không khí ngoài dự đoán rất an tĩnh, vẻ mặt Lục Văn nhàn nhạt ăn canh, dùng bữa, nhìn không ra có vừa lòng hay không. Chu Hành tự nhiên cũng không dám hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị không, sau khi ăn xong thu dọn sạch chén đũa, gọt hai quả táo, cùng anh ngồi trong nhà ăn, dưới ánh đèn sáng ngời, hỏi “Anh lái xe tới hả?”

Lục Văn chậm rì rì ăn miếng táo, “Ừ.”

Nhìn vào quả táo, Chu Hành cười nhạt, “Anh thích ăn táo, chờ lát nữa tôi chọn mấy quả ngon cho anh mang về ăn.”

Lục Văn bỗng nhiên hiểu ra dụng ý cậu hỏi mình lái xe tới hay không, ném xuống miếng táo, nhìn cậu rồi cười, “Tôi cũng chưa nói muốn rời đi đâu.”

Ngồi ở dưới ánh đèn, Chu Hành dần dần đỏ mặt, nửa là xấu hổ, nửa là hiểu ý của Lục Văn.

Alpha không chút để ý nói, “Cậu muốn đuổi tôi đi à.”

“Không phải.” Cậu ngẩng đầu, Lục Văn thấy rõ khuôn mặt hồng hồng của cậu, thua người thua trận, còn chưa làm gì, cậu đã tự hoảng loạn, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Văn xấu hổ đứng lên, đi đến bên công tắc đèn, “Tôi lên lầu trước, tìm quần áo cho anh.” Sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

Không ngoài sở liệu, trước khi lên cầu thang, cậu thấy Lục Văn đi ra từ trong nhà ăn tối tăm.

Phòng ngủ của Chu Hành không lớn, tủ quần áo và bàn sách đã chiếm hơn phân nửa không gian, phía bên phải chiếc giường đơn có cái sân phơi nhỏ. Bởi vì cậu khăng khăng yêu cầu, sau khi tắt đèn lớn, Lục Văn để lại đèn trên bàn, ánh sáng vàng ấm chiếu lấp lòe.

Sau khi tháo xuống vòng cổ bảo vệ, cậu chỉ có thể bị Lục Văn tùy ý đùa nghịch, pheromone tỏa ra chui vào trong da thịt trong va chạm, cậu khiếp sợ mà nghĩ, không biết phải làm bao nhiêu lần, mới có thể trở nên nhờn pheromone. Sau đó quen thuộc với tin tức tố của Lục Văn.

Lục Văn hôn lên cậu rồi tách ra cười khẽ, xoa lên dươиɠ ѵậŧ đều đang cứng nóng của hai người, hỏi cậu, “Thích à?” “Thích.” Lông mi cậu run run bị Lục Văn hôn đến run rẩy, “Thích, hương pheromone……” Ôm chặt lấy eo lưng của Lục Văn, vùi mặt trong lòng anh, cậu đáp “Lục…… Tiên sinh……”

 

 

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc