Ninh Bình dùng một tay bịt miệng Đan Hoành. Đoạn cúi đầu, ghé sát tai Đan Hoành nói:
“ Ngươi không muốn sống nữa à? Nói nhỏ một chút”.
“Làm gì để lén lút như thế?”
“Ngươi dám lén trộm tấu chương của Hoàng thượng, Gan của ngươi thật không nhỏ, Hoàng thượng không trách tội ngươi sao?”
Đan Hoành nghĩ bụng, giá mà Hoàng thượng trách tội hắn thì thật tốt quá.
Trong bụng vốn không vui, Đan Hoành hẩy tay Ninh Bình ra.
“ Hoàng thượng không nói gì, ngươi can thiệp vào làm cái gì? Chuyện lúc nãy ở Ngự thư phòng ta còn chưa tính với ngươi nha”.
Vừa nhắc tới, Đan Hoành lại càng thêm tức giận.
“Ngươi chính là Sung Viên nương nương, hoàng phi đã cứu Hoàng thượng?”
“Ân, ngươi đề cập tới chuyện này, tiện đây ta cũng nói luôn, thị vệ trong cung thân thủ thế nào còn kém cả ta, khiến Hoàng thượng suýt nữa thì bị hành thích, ngươi là tổng quản đại nội thị vệ, tại sao lại không nghĩ ra biện pháp bảo vệ Hoàng thượng?”
“Ta vốn định phái người đi tra lai lịch và xuất xứ của từng người trong cung, nhưng Hoàng thượng nói làm vậy rất tốn kém, thật không đáng, trong cung có gian tế của Bắc Phiên, những người này đã vào trong cung từ rất lâu rồi, trừ phi tra rõ, nếu không rất khó tìm ra, nếu ngộ nhỡ có lúc, Hoàng thượng chỉ có một mình, vậy người sẽ gặp nguy hiểm, thần cũng vô cùng lo lắng, thần có một thỉnh cầu không tiện nói ra trước mặt người khác, thỉnh nương nương đáp ứng .” Vừa nói, Ninh Bình vừa quỳ xuống.
Đan Hoành vừa nhìn Ninh Bình vừa nghĩ, chuyện gì vậy? Xem chừng có vẻ rất nghiêm trọng.
“Ninh Bình, sao ngươi lại nghiêm trọng như vậy? Chúng ta là bằng hữu mà, không nên khách khí, ngươi có việc nhờ, sao ta có thể không giúp ngươi?”
“Tiểu thần thỉnh nương nương để ý bảo vệ Hoàng thượng, nhất là sắp tới, khi có Nhị hoàng tử của Bắc Phiên tới, ban ngày cấm vệ quân có thể bảo vệ Hoàng thượng, nhưng sợ nhất là buổi tối, thỉnh nương nương để ý bảo vệ người, như vậy thần có thể có chút thời gian để tìm ra kẻ ám sát Hoàng thượng ”.
“Cái này thật là, ai~~”. Đan Hoành thở dài, nếu đồng ý chuyện này, việc ra cung càng lúc càng khó khăn.
“Thần thay mặt nhân dân nước ta tạ ơn nương nương ”.
“Chuyện này nghiêm trọng như thế, sao ngươi không tìm cách dụ thích khách xuất đầu lộ diện?”
“Rất khó, bọn chúng không phải là kẻ ngốc, trừ phi dùng bệ hạ làm mồi nhử, thế nhưng nếu như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta có chết cũng không đền hết tội”.
“Đâu nhất thiết phải dùng Hoàng thượng làm mồi nhử, chỉ cần tìm một người có dáng dấp khuôn mặt giống Hoàng thượng là được mà?”
“Nghe thì có vẻ khả thi, nhưng kì thật là không ổn, bọn chúng ở đây lâu như vậy rồi, lại còn biết lúc nào Hoàng thượng ở một mình đề ra tay, như vậy khẳng định là bọn chúng rất rõ nhân dạng của Hoàng thượng, vậy nên cho dù có dùng người giống Hoàng thượng để làm mồi nhử, e rằng bọn chúng sẽ không xuất hiện”.
“Nếu như Hoàng thượng cùng ái phi của ngài cùng hẹn hò dưới trăng, tránh xa tầm mắt của mọi người, ngươi nghĩ vậy bọn chúng có nghi ngờ không?”
Ninh Bình mắt sáng lên, đoạn cùng Đan Hoành bàn bạc kế sách, sau đó vội trở về chuẩn bị.
Đêm đó, Hoàng đế phát hiện ái phi của y bỗng nhiên tính tình thay đổi một cách kì lạ, trước đây nàng luôn e sợ mỗi khi y tới, khiến y mấy tối định tới rồi lại thôi, đêm nay tự nhiên lại hẹn hắn cùng gặp gỡ dưới trăng, thật không biết nàng định bụng làm gì.
Đan Hoành bắt đầu hành động.
Đan Hoành sau khi ăn tối cùng Hoàng đế, liền đuổi các cung nữ thái giám đi, rồi hai ngươi đi tới Ngự hoa viên, Hoàng đế định thắp đèn, nhưng Đan Hoành phản đối.
“Ái phi hôm nay tinh thần rất hăng hái, nàng có chuyện gì vui ư?”
“Không có, có điều hôm nay trăng rất đẹp, ngắm hoa dưới trăng chẳng phải là rất tuyệt sao?”
“Quả không sai, hôm nay nhất định phải cùng nhau ngắm trăng thưởng vũ, uống rượu, nàng có muốn ta phái người chuẩn bị không?”
“Không cần, uống rượu thì miễn, còn vũ? Ta nghĩ Hoàng thượng nên học võ thì hơn”.
“Ân, vì sao?”
“Như vậy khi bên mình không có người bảo vệ, gặp thích khách cũng có thể chống đỡ được một lát”. Đan Hoành còn có một câu chưa nói ra, đó là hắn định rời đây, khi hắn rời hoàng cung rồi, gặp nguy hiểm thì ai sẽ cứu y? Nghĩ tới đây, trong ngực Đan Hoành không hiểu sao chợt nhoi nhói đau.
“Học võ? Ái phi định dạy trẫm ư? Tốt quá, khi nào thì bắt đầu? Trước đây không phải là trẫm chưa từng bái sư, có điều bọn họ không dám thân cận trẫm, nàng đừng có giống bọn họ nhé”.
“Không đâu, bọn họ sợ ngài, còn ta thì không, vậy chúng ta sẽ bắt đầu học võ, ừm, đâu tiên là học thế tấn, bất cứ loại võ công nào cũng phải luyện thế tấn”. Đan Hoành xắn tay áo, làm mẫu cho Hoàng thượng xem.
“Trẫm trước đây từng học qua tư thế này, như vậy được chưa?”
Đan Hoành nhìn tư thế của Hoàng thượng xem ra khá chuẩn, xem ra Hoàng thượng cũng có căn bản.
Đan Hoành nắm tay Hoàng đế đẩy tử bên hông ra phía trước.
“ Đây là tư thế tiếp theo, là thế thủ, phải đứng không được động đậy, có thể buông tay ta ra rồi”.
Hoàng đế nắm chặt tay Đan Hoành.
“ Trẫm mới học, nên cơ thể còn yếu, đứng tư thế thủ chưa vững, nàng để trẫm cầm tay một chút”.
Hoàng đế dùng ngón tay rê rê trên lòng bàn tay của Đan Hoành, mặt Đan Hoành đỏ dần lên.
Hảo tâm dạy y võ để phòng thân, vậy mà y lại hành động thế này, cái này là báo đáp lòng hảo tâm của hắn ư? Những nơi ngón tay y chạm vào thật là nóng, rồi sức nóng còn lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy thật không thoải mái.
“Hoàng đế mà cũng biết đùa giỡn sao?”
Đan Hoành hiếu kì hỏi khi phát hiện ra bí mật này.
“ Chỉ có ái phi mới nhìn thấy bộ dạng này của trẫm, ái phi, trẫm là đồ đệ của nàng, đồ đệ học tốt, phải chăng nàng nên thưởng cho ta a?”
“Ngài là Hoàng đế, có cái gì mà ngài không có? Được, hãy nói xem ngài muốn thưởng cái gì?”
“Trẫm muốn tấm lòng của nàng, nàng có thể trao cho trẫm không?”
Hoàng đế thâm tình nhìn vào mắt Đan Hoành.
Đan Hoành kinh hãi, dùng lực rút tay về, quay người đi.
Hoàng đế nghĩ rằng hắn sinh khí, liền ôm lấy bờ vai hắn.
“Trẫm nói giỡn, làm nàng sinh khí rồi phải không? Vậy sửa lại một chút, nếu ta học tốt, ái phi hôn ta có được không? ”
Đan Hoành xoay người, ôm lấy thắt lưng Hoàng đế định nói điều gì, chợt thấy bụi hoa phía sau Hoàng đế có bóng người, hắn biết cá đã cắn câu.
Đan Hoành thấy kẻ đó rời đi, nghĩ thầm chắc hắn đi tìm đồng sự để hành động, xem ra cá quả đã cắn câu, kế sách của hắn đã có tác dụng.
“Ái phi, nàng làm sao vậy?”
Hoàng đế thấy Đan Hoành cứ như vậy mãi, không phản ứng gì liền hỏi.
Thấy kẻ kia xoay người rời đi, Đan Hoành cũng quên luôn là lúc nãy hắn định nói gì, cá đã cắn câu.
Đan Hoành liền xoay người, đẩy Hoàng đế ra, trở về phòng ngủ. Còn ngơ ngẩn ở Ngự hoa viên làm cái gì nữa? Để mời muỗi xơi sao?
Hoàng đế liền vừa chạy theo phía sau vừa gọi ái phi, y cho rằng ái phi của hắn đang hờn dỗi.
Đan Hoành chỉ xoay đầu nhìn Hoàng đế, thâm ý cười, hắn mong ngày mai tới thật mau để hắn còn nghênh đón thích khách.