Vào mấy năm trước đây, trong căn phòng huấn luyện điều khiển Robot đối chiến tại biệt khu H1 của thư viện Đại học Lê Hoa, Hứa Nhạc đã sử dụng cỗ lực lượng nóng rực thần kỳ trong thân thể mình, vận hành theo những đường thông đạo để ‘thay thế’ cho hệ thống kinh mạch thần kinh của mình, đem những chỉ lệnh bên trong đại não của mình ngay trong nháy mắt truyền đến mỗi một chỗ bên trong cơ thể của mình. Bắt đầu từ ngày đó trở đi, hắn liền trở thành một kẻ có thần kinh thô chắc nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này. Cho đến hôm nay, những con đường thông đạo kia đã bùng nổ mà tiêu tán, những luồng khí nóng rực bên trong cơ thể kia không ngừng điên cuồng di chuyển tán loạn, hệ thống thần kinh vốn thô chắc lại trở thành một mảnh hồ đồ.
Cho nên, rất nhiều sự tình có thể khiến cho người bình thường khiếp sợ đến mức toàn thân cứng đờ, sắc mặt ngạc nhiên không thể nói nên lời, thậm chí hoặc là cả người phát run, thế nhưng cũng rất khó có thể lay động được cái trái tim không chút thú vị, kiên cường mạnh mẽ giống hệt như một khối tảng đá kia của hắn.
Bị vị Hoàng đế Đế Quốc đích thân động thủ, điên cuồng sử dụng cành táo gai quật không ngừng, chính là một cái đãi ngộ cực kỳ hiếm có, nhưng mà chuyện đó cũng không có cách nào chấn trụ được hắn. Hứa Nhạc suy yếu đến mức không chịu nổi, toàn thân bị tê liệt bất động, bị ngược đãi tàn bạo, đánh đến mức cả người toàn là máu huyết. Những vết thương toát ra nhìn qua cực kỳ thê thảm, chỉ sợ ngay cả Trâu Úc nhìn hắn cũng không thể nào chấp nhận nổi, lập tức ngất xỉu tại đương trường. Thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ có thể khẽ mỉm cười, ngay cả một chút cũng không thèm để ý, lại càng không một chút khiếp sợ. Mặc dù vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc xa lạ kia chỉ đơn giản một câu đã nói toạt ra cái bí mật mà hắn chôn giấu đã lâu ở tận đáy lòng, cái bí mật mối quan hệ giữa hắn cùng với Phong Dư đại thúc kia, trong lòng hắn cũng chỉ thoáng kinh ngạc một lát sau đó liền bình tĩnh trở lại, cũng không có lưu lại quá nhiều sự rung động nào cả.
Thế nhưng mãi cho đến lúc này, nghe được những lời nói trào phúng tràn ngập ý tứ hàm xúc oán hận mười phần này của Hoài Thảo Thi, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng chân chính đã bị dọa cho chấn kinh rồi, mãi một thời gian rất lâu cũng nói không nên lời nào.
Quân Thần Lý Thất Phu hành tẩu bên trong vũ trụ hạo hàn, hào quang chói mắt không thể nói hết, vũ lực đạt đến đỉnh phong của nhân loại, cơ hồ giống hệt như là một pho tượng thần linh vĩ đại vậy. Phong Dư đại thúc thân thủ bất phàm, tay không có thể đối kháng hơn mười đầu Robot M52 quân dụng, cường hãn đến mức khiến kẻ khác phải bị mê hoặc.
Chẳng biết là bắt đầu từ khi nào, một cặp huynh đệ thiên tài này đột nhiên xuất hiện bên trong Liên Bang, ở những lĩnh vực bất đồng cùng với giữa những thế lực khác nhau, phơi bày ra thực lực siêu phàm của chính mình, đối kháng với Đế Quốc cùng với quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương. Nhưng mà năng lực của bọn họ thế nhưng cũng không hề có truyền thừa đi xuống. Bất luận là tại Tu Thân Quán của Phí Thành có xuất ra biết bao nhiêu cao thủ cận chiến đi chăng nữa, thậm chó còn có nhất đại kỳ tài như là Điền Đại Bổng vậy, thế nhưng chung quy cũng không ai có thể tiếp cận đến được cảnh giới của cặp huynh đệ thiên tài kia.
Dựa theo lời nói lúc trước của Hoài Thảo Thi, thứ mà đại thúc dạy cho chính mình hẳn nên là một loại chân khí tên là Bát Đạo gì đó. Mà loại chân khí đặc thù như thế này, hẳn chính là một năng lực bí mật nào đó của Hoàng Thất Đế Quốc. Tựa hồ như cái giả thuyết này đủ để thuyết minh rất nhiều các vấn đề khác.
- Bọn họ là người Đế Quốc hay sao?
Cặp mắt đã sưng húp kia của Hứa Nhạc căn bản cũng không cần phải đi nheo lại, cũng có thể giống như bình thường vậy, hoàn toàn biểu đạt được cảm xúc nội tâm lúc này của hắn. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Thảo Thi đứng ở trước mặt, dùng một loại ngữ khí khó có thể tin nổi mà hỏi.
Sau khi trầm mặc một lúc thật lâu, Hoài Thảo Thi mới khẽ nhíu lại cặp mắt của mình, chậm rãi nói:
- May mắn hoặc là bất hạnh là, những người Đế Quốc chúng ta rất khó có thể học được cái loại tính cách vong ân phụ nghĩ của đám người Liên Bang các anh.
Hứa Nhạc nghe hiểu được những lời nói này, chợt cảm thấy một trận khiếp sợ bất ngờ hỗn loạn trong lòng mình lúc trước đã thả lỏng đi rất nhiều. Nếu như nói Quân Thần Liên Bang cùng với vị lão sư chân chính của chính mình thật sự là một đôi huynh đệ người Đế Quốc, hắn thật sự là khó chấp nhận nổi loại sự thật hoang đường đến thế này. Nhưng mà theo lời phủ nhận kia của Hoài Thảo Thi, càng có thêm nhiều sự nghi vấn dũng mãnh tiến nhanh vào trong đầu của hắn.
Nếu như hai huynh đệ Lý Thất Phu, Phong Dư kia cũng không phải là người Đế Quốc, như vậy cái bản lĩnh kinh tài tuyệt diễm ở trên người bọn họ kia là từ đâu mà học được đây? Hoàng Thất Đế Quốc vì cái gì lại đối với những hóa thân của Phong Dư đại thúc lại trở nên quen thuộc đến như thế?
Trời đã sắp tới chạng vang, vầng mây đỏ nhất thời bay xéo lên ở khoảng trời cao cao bên ngoài bức tường Hoàng cung. Ánh sáng chiều tà màu vàng sẫm xuyên thấu qua những rặng cây xanh không biết tên này, chiếu rọi vào cái góc nhỏ bé im lặng này.
- Chẳng lẽ bọn họ đã từng tới Đế Quốc tiến hành học tập? Đó là chuyện của thời điểm nào trong quá khứ?
Bản thân Hứa Nhạc có được hình thức lối suy nghĩ của một gã Bảo Dưỡng Sư, cho nên cũng đủ bình tĩnh, cùng với đủ chính xác, lập tức nắm bắt được điểm trung tâm nhất trong vấn đề này.
- Thời điểm khi Nạp Tư Lý còn trẻ khẳng định cũng đã từng tới Đế Quốc. Chẳng qua cái chuyện xưa xảy ra giữa hắn cùng với Hoàng đế Bệ hạ, hiện tại bên trong phiến vũ trụ này có lẽ không ai còn có thể biết được nữa rồi. Còn về Lý Thất Phu… Cũng không có chứng cứ nào có thể chứng minh được thời điểm trước khi hắn suất lĩnh Quân đội Liên Bang xâm lấn sang lãnh thổ Đế Quốc, hắn đã từng đến Thiên Kinh Tinh học tập qua.
- Tôi không hiểu…
Hứa Nhạc cùng thanh âm khàn khàn hỏi, thanh âm đã có vẻ cực kỳ suy yếu.
Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:
- Anh ngay lập tức sẽ chết rồi, vì cái gì hiện tại còn muốn quan tâm đến những cái này?
- Nguyên nhân chính là vì tôi biết mình sắp chết, cho nên tôi mới đối với chuyện khám phá những bí mật này có sự hứng thú vô cùng lớn.
Hứa Nhạc có chút ho khan trả lời:
- Tôi… Tôi cũng không muốn mình… Trong đầu mang theo một bức tranh có đến hàng ngàn dấu chấm hỏi, cứ như vậy mà chết đi. Làm quỷ chết đói vốn đã không chút thoải mái, làm quỷ tò mò chết lại càng khó chịu hơn nhiều.
- Đúng vậy, anh sắp chết rồi!
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Về chuyện xưa của gã phụ thân vô sỉ kia cùng với gã bá phụ kia của anh, để cho anh biết một chút cũng không quan hệ gì. Có lẽ sau khi biết rồi, anh sẽ có thể hiểu được sự phẫn nộ của Đế Quốc chúng ta là từ đâu mà đến.
- Cái này nhất định là một câu chuyện xưa rất dài a…
Hứa Nhạc có chút gian nan cười cười, nói:
- Không biết trước khi tôi chết đi, có thể nghe xong câu chuyện xưa này không?
- Về chuyện tình của năm xưa, ta cũng không biết quá nhiều chi tiết bên trong.
Hoài Thảo Thi nhìn hắn, ngón tay thanh mảnh khẽ ấn động lên một cái nút điện tử nào đó ở bên cạnh cái giường ràng buộc tự động của Hứa Nhạc, vẻ mặt không chút biểu tình nói:
- Đây thật ra là một câu chuyện xưa vô cùng đơn giản.
- Trước khi chết có chuyện xưa để nghe luôn luôn tốt hơn một chút!
Hoài Thảo Thi khôi phục lại sự trầm mặc ban đầu, hướng về phía một góc của Hoàng cung mà đi đến. Cái giường trói buộc tự động đang buộc chặt thân thể Hứa Nhạc kia chợt phát ra thanh âm điện cơ trầm thấp, tự động di động theo bóng dáng đang chậm rãi đi ở phía trước kia, dưới ánh nắng chiều đỏ rực chiếu rọi, càng ngày càng đi xa dần hơn.
Đám quân nhân sĩ quan cùng với bác sĩ quân y của Đế Quốc đứng ở phía sau cách đó xa xa cũng không có nghe thấy những lời trao đổi giữa hai người bọn họ. Nhìn thấy hai đạo bóng dáng dài nhẹ đang dần dần đi về phía xa xa kia, bọn họ cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó im lặng giữ một khoảng cách xa xa chậm rãi đi theo.
Một màn hình ảnh này nhìn qua vô cùng thú vị!
Một gã tử tù toàn thân bị những sợi dây trói, những băng vải, những mảnh cao su y tế chuyên dụng bao vây thành một ổ bánh mì, loại đặc sản của vùng Nam lĩnh Đế Quốc, giống hệt như một vị lão nhân toàn thân tê liệt, căn bản không thể tự gánh vác cuộc sống, dựa thẳng vào trong thiết bị di động tự động, lẳng lẳng đi theo một người trẻ tuổi, hai tay chắp lại sau lưng, trên dáng người gầy yếu lại toát ra một cỗ khí thế so với tòa Hoàng cung cự đại này càng cường hãn và mạnh mẽ hơn nhiều, ở dưới bóng hoàng hôn, bên cạnh hành lang của Hoàng cung cao cao tại thượng mà thong thả di chuyển.
Giống hệt như hai con người, một kẻ tỉnh táo còn một kẻ sắp chết đang tiến hành cáo biệt cuối cùng vậy. Mà đây thật sự là một buổi cáo biệt cuối cùng.
- Nhìn thấy cái tràng kiến trúc kia hay không?
Hoài Thảo Thi đứng bên cạnh lan can của tòa Hoàng cung cao chót vót trên mây, khẽ nheo mắt nhìn về phía một khu bình dân xa xa đang được bao phủ trong ánh hoàng hôn ở phía Tây, chỉ vào một tòa nhà toàn thân được sơn một màu trắng tinh, đang đứng nổi bật giữa khu nhà của đám bình dân, vốn vô cùng thấp bé, chậm rãi hỏi.
Hai mắt của Hứa Nhạc lúc này đã sưng húp, có chút khó khăn cố gắng nhìn suốt nửa ngày trời, cuối cùng mới khẽ gật đầu. Không biết cái câu chuyện xưa được nghe trước khi chết này, cùng với cái tòa nhà cũng không tính là bắt mắt lắm kia có quan hệ gì.
- Đó chính là một cái địa phương thần thánh nhất ở trong Đế Quốc này, ngoại trừ Hoàng cung Đế Quốc ra.
Sắc mặt Hoài Thảo Thi lộ ra vẻ thản nhiên, bình thản nói:
- Phủ Đại Sư Phạm!
- Phủ Đại Sư Phạm?
Trong lòng Hứa Nhạc chậm rãi lặp lại cái tên nghe có chút cổ quái này, nghĩ thấy tựa hồ như đã từng nghe qua ở nơi nào đó rồi.
- Đại Sư Phạm, chính là một cái danh hiệu được tôn sùng nhất bên trong toàn bộ Đế Quốc này. Nhưng mà cũng không có quá nhiều người biết đến cái danh hiệu này. Bởi vì đám bọn họ căn bản không thèm để ý đến mấy cái thanh danh thế tục này.
Hoài Thảo Thi khẽ ngừng lại một chút, sau đó ngữ khí mang theo một tia sùng bái, giải thích:
- Mỗi một đời Đại Sư Phạm cũng đều là những kỳ tài tuyệt thế. Có thể là trên phương diện học thuật, có thể là trên phương diện kinh tế, hoặc cũng có lẽ là một phương diện nào khác… Tóm lại, bọn họ chính là căn cơ bí ẩn nhất mà cũng là quan trọng nhất trong toàn bộ Đế Quốc này.
- Ý của cô muốn nói chính là…
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc khó hiểu, mở miệng hỏi:
- Cái chức vị này là truyền đời thừa kế hay sao?
- Chính xác!
- Một cái gia tộc vĩnh viễn luôn luôn sinh sản ra thiên tài sao?
Hứa Nhạc trầm mặc một lát, sau đó mới có chút gian nan lắc lắc đầu, nói:
- Tôi là người Liên Bang, luôn thờ phụng sự bình đẳng, tôi không tin vào cái chuyện như là bản thân mình mang theo vận mệnh gì gì đó, đó là một loại không công bằng.
- Bên trong vũ trụ này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua cái loại công bằng trời sinh như thế.
Hoài Thảo Thi có chút hờ hững nói:
- Chỉ có những người có thể có được huyết thống Hoàng Thất mới có thể có cơ hội luyện thành chân khí Bát Đạo. Đây chính là chuyện không công bằng, nhưng mà đây cũng lại là sự thật. Cho nên anh cũng phải thừa nhận một điều rằng, Đấng Sáng Thế ngay từ đầu cũng đã lựa chọn Hoàng Thất đến để lãnh đạo những dân chúng bình thường của Đế Quốc này.
- Hai huynh đệ Quân Thần Lý Thất Phu cùng với Phong… Cùng với Nạp Tư Lý kia cũng không phải là người Đế Quốc, tự nhiên cũng càng không thể có được huyết thống của Hoàng Thất, tôi cũng không phải là người Đế Quốc, nhưng mà chúng ta cũng có thể luyện thành đấy thôi.
Cặp mắt của Hoài Thảo Thi cũng khẽ nhíu lại một chút, tựa hồ như là bị câu hỏi này của Hứa Nhạc khiến cho trong đầu có chút phức tạp. Nàng ta trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới nói:
- Có lẽ là Đấng Sáng Thế ở bên Liên Bang các người đã lựa chọn hai anh em Lý Gia kia cùng với anh…
- Tôi có nên cảm thấy ving quanh vì chuyện này hay không đây?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, trào phúng nói.
- Anh nên cảm thấy vinh quang vì chuyện đó.
Hoài Thảo Thi đơn giản đưa ra một lời bình luận, sau đó tiếp tục nói:
- Hiện tại ta bắt đầu kể lại cái câu chuyện xưa đơn giản kia đây.
- Xin mời!
- Sau khi giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang tình cờ gặp nhau, hoặc có thể là trước đó nữa, có một chiếc phi thuyền cá nhân của Đế Quốc đã thành công xuyên qua thông đạo không gian, tiến nhập vào cảnh nội của Liên Bang, dừng lại ở một mảnh địa phương mà các người gọi là Phí Thành kia.
- Từ từ đã. Cái câu chuyện xưa đơn giản này, chỉ mới lời mở đầu đã có rất nhiều vấn đề không hợp logic rồi.
Hứa Nhạc bất chấp thân thể mình đã suy yếu đến cùng cực, kiên quyết lên tiếng phản bác, nói nhanh:
- Kỹ thuật di chuyển không gian của Đế Quốc ở tại cái thời điểm đó so với hiện tại còn lạc hậu hơn rất nhiều, không đủ để khiến cho một chiếc phi thuyền cá nhân xuyên qua dãy ngân hà được. Mặt khác, cho dù là chiếc phi thuyền cá nhân kia có thể thành công xuyên qua được, cũng không có khả năng giấu diễm được ánh mắt của Đệ Nhất Hiến Chương, lặng lẽ không một tiếng động đáp xuống Thủ Đô Tinh Quyển Liên Bang được.
- Ta đã nói rồi, ta thật sự cũng không biết nhiều lắm những chi tiết của chuyện này. Ta chỉ là đang kể lại một câu chuyện xưa đơn giản mà thôi.
Hoài Thảo Thi đứng ở giữa ánh trời chiều, cặp mày khẽ nhíu lại, giống như là trong lòng đang dâng lên một đám lửa vậy, đối với cái tên gia hỏa sắp chết này lại còn bướng bỉnh đến như thế cảm thấy có chút không thể chấp nhận nổi:
- Hơn nữa ta tin tưởng chắc chắn là chiếc phi thuyền cá nhân kia có thể làm được chuyện này. Bởi vì đây chính là điểm quan trọng nhất của cái chuyện xưa này, bởi vì người hành khách duy nhất của chiếc phi thuyền cá nhân kia… chính là vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm.
Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới nói:
- Được rồi, vậy thì phần sau của câu chuyện xưa đó là cái gì?
- Vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm của Đế Quốc ở tại Phí Thành Liên Bang phát hiện ra có một cặp huynh đệ có thể tiến hành tu luyện chân khí Bát Đạo, cho nên đã truyền thụ cho bọn họ.
- Hai huynh đệ kia khi đó cũng còn là những đứa trẻ nhỏ, vô cùng đơn thuần, cũng có đầy đủ những thiên phú. Bọn họ rất nhanh chóng đã lớn nhanh lên, thậm chí còn rất nhanh chóng đã cường đại đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng của vị Đại Sư Phạm nữa.
- Vấn đề là đến lúc bọn họ trưởng thành lên, thì cũng không còn đơn thuần như trước đây nữa.
- Người anh trong hai anh em đó sửa tên họ lại, lấy tên là Lý Thất Phu, tham gia vào cuộc chiến tranh xâm lược sang Đế Quốc, hoàn toàn không thèm để ý đến Đế Quốc chính là gia hương của vị lão sư của hắn.
- Về sau có một ngày, cái gã tên là Lý Thất Phu này, đã áp sát Hoàng đế Đế Quốc. Ngay trong một hồi chiến tranh kia, hắn lại còn dùng đến chân khí Bát Đạo, thứ mà hắn học được từ chỗ của Đế Quốc, đích thân giết chết vị ân sư của mình.
- Sau đó thì sao?
- Không có sau đó.
Ánh sáng mặt trời hoàng hôn bên ngoài bức tường Hoàng cung chiếu vào trong mắt của Hứa Nhạc chẳng khác nào một cái khe sáng cả. Vô số những máu tươi từ trong cặp mắt sưng húp của hắn không ngừng tươm ra. Hoài Thảo Thi chỉ đơn giản kể lại mấy cây, lại đã giảng thuật xong một hồi đại sự kiện kéo dài đến mấy chục năm trước đây. Có lẽ một hồi đại sự kiện này ở trong dòng lịch sử vĩnh viễn cũng không được ghi chép lại, nhưng mà cái vị Đại Sư Phạm đã từng rời xa lãnh thổ Đế Quốc kia, hai cái đứa bé con ngây thơ ở Phí Thành học tập được chân khí kia, thanh danh cùng với sức mạnh của bọn họ thì lại viết thành không biết bao nhiêu bản văn tự ghi chép không thể đếm hết trong dòng lịch sử.
Trong cái câu chuyện xưa đơn giản kia, có một chuyến lữ hành vũ trụ không thể nào tin nổi của vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm kia, có sự dung hợp cùng với chia lìa của hai huynh đệ chung một gia tộc, có sự dạy bảo thân thiện cùng với sự phản bội vô tình. Đại khái còn có sự thống khổ giãy dụa cùng với dày vò về mặt tâm lý vô cùng hỗn loạn giữa hai chủng tộc khác nhau nữa.
Thậm chí, còn có máu tươi nữa…
- Thật sự là một cái chuyện xưa không chút đơn giản…
Hứa Nhạc biết Hoài Thảo Thi hiện tại cũng không có lý do gì ở thời khắc này đi lừa gạt chính mình cả. Tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn có vô số những nghi vấn còn chưa được giải thích thỏa đáng, nhưng mà chỉ cần có thể biết được mấy cái tin tức này, như vậy cũng đủ để khiến cho hắn khiếp sợ, sau đó lại thêm khiếp sợ, ngơ ngẩn, sau đó lại thêm ngơ ngẩn…