Ánh mắt Hoài Thảo Thi chợt khẽ nheo lại một chút, thanh âm chợt nhàn nhạt nói:
- Không có cái sự thật nào cả, cũng chỉ là ở trong bóng đêm lộ ra ánh mắt tham lam vô sỉ của một đám quý tộc mà thôi, lại như thế nào có thể xúc phạm được tới Hoàng đế Bệ hạ cơ chứ?
Nạp Tùng lúc này cũng không có nghe rõ câu trả lời của vị Công chúa Điện hạ ngay trước mặt mình nữa, bởi vì đồng tử mắt của hắn lúc này đã bị thu nhỏ lại kịch liệt, hơn nữa đã bị một màn trước mắt gắt gao thu hút lấy rồi.
Tại thời điểm bắt đầu, hắn quả thật cũng không rõ ràng lắm một tia khẩn trương dâng trào lên trong nội tâm của mình là đến từ nơi nào, mãi cho đến lúc mặt dưới bên dưới đầu gối hắn đột nhiên truyền đến những sự rung động rất nhỏ. Từ bên trong căn nhà kho của khu nông trang màu đỏ đang bị bóng đêm bao phủ kia, chợt truyền đến thanh âm điện cơ lưu chuyển ken két rất nhỏ, lúc đó mới hiểu được giờ khắc này đang phát sinh ra chuyện gì.
Điều này tuyệt đối không có khả năng. Trải qua hơn mười ngày chiến đấu cực kỳ điên cuồng, những đầu Robot đã bất kể hậu quả không ngừng tiến hành đối chiến Robot truy kích, con Robot Đào Chướng của Công chúa Điện hạ căn bản không có khả năng còn tiếp tục có thể chống đỡ được nữa. Mà ở trong phiến rừng dâu mênh mông bát ngát mờ mịt này cũng không có căn cứ quân sự, không có nhà xưởng, thậm chí ngay cả những dây chuyền lắp ráp tự động hóa cũng không hề có.
Trước khi tiến hành bao vây căn nhà kho của khu nông trang màu đỏ này, chi bộ đội Robot Đặc chủng của hắn đã cẩn thận theo dõi một khoảng thời gian khá dài, xác nhận con Robot của Công chúa Điện hạ đã đánh mất hoàn toàn năng lực hoạt động của mình.
Trên thực tế, đầu Robot kiểu mới kia của Công chúa Điện hạ, khiến cho kẻ khác khắc sâu ấn tượng vô cùng. Vô số các khớp nối động cơ cũng đều giắt đầy vô số các hộp kim loại đặc biệt, nhìn qua tựa hồ như là một đống kim chúc rác rưởi không chút nào đáng để ý. Vừa rồi nó vẫn còn mãi vẫn im lặng mà bất lực nằm bên cạnh dòng suối nhỏ ngay bên cạnh căn nhà kho của khu nông trang màu đỏ này, nhìn qua giống hệt như một đống rác rưởi kim loại chân chính vậy.
Vì cái gì mà cái đống rác rưởi kim loại chân chính này lại đột nhiên khởi động được như vậy?
Hắn ta khẽ sững sờ ngay tại chỗ, vẫn như trước duy trì tư thế quỳ một gối xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía bóng râm cao lớn ở phía trước người. Cái bóng râm này nhìn qua tựa hồ như mấy ngàn vạn tấn sắt thép cứng ngắc nặng nề kia, thân thể hắn không nhịn được chợt cứng ngắc lại.
Đây là vấn đề nghi vấn cuối cùng của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trước khi sinh mệnh của hắnchấm dứt.
Ban đêm bên trong rừng dâu mênh mông thâm trầm, gian nhà kho của khu nông trang màu đỏ nằm ngay bên cạnh một dòng suối nhỏ. Đám Robot của đám phản quân Đế Quốc vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm về phía đầu Robot khủng bố như một vị Ma Thần đang đứng sừng sững ở nơi đó, từ trong một mảnh tĩnh mịch mà thức tỉnh lại, từ trong quỷ môn quan tại địa ngục mà quay ngược trở về, cùng với những thanh âm gầm rú kịch liệt, dùng tốc độ cao phóng chạy lên, phá tan những gian kiến trúc đơn sơ của khu nông trang màu đỏ, chấn lên một mảnh bụi mù đầy trời.
Trong tại thời khắc nguy cấp xoay chuyển tình thế nhanh chóng như thế này, đã từng có một khoảnh khắc thời gian đình trệ trong nháy mắt. Tại trong khoảng thời gian ngắn ngắn ngủi đến mức khó có thể đo đếm được như thế này, bên trong khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng hơi chút tăm tối mà tràn ngập hương vị dầu máy nặng nề, ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ dị thường sáng ngời lên một trận, ánh mắt xuyên thấu thẳng qua màn hình điều khiển ở trước mặt, giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái bóng dáng hơi có chút mềm yếu vỡ vụn đứng trước gian nhà kho màu đỏ kia.
Bóng dáng của người kia hơi có chút gầy yếu, bản thân cái thân ảnh kia ngày thường gây cho người ta một loại cảm giác không thể nào chiến thẳng nổi, không ngờ giờ phút này đứng ở dưới chân của con Robot lại có vẻ gầy nhỏ cùng với yếu ớt đến như thế.
Chỉ cần đầu ngón tay của mình phát ra một cái chỉ lệnh, như vậy con Robot Đào Chướng sẽ nâng lên cái chân khổng lồ nặng nề của mình, đem đối phương dẫm thành một phiến thịt nát bấy nhầy.
Gã địch nhân nguy hiểm cường đại nhất của Liên Bang này, lại bởi vì một cái cơ hội hầu như khó có thể gặp lại lần thứ hai, đột nhiên lại biến thành một con kiến hôi có thể dễ dàng thoải mái dẫm lên như vậy, sự hấp dẫn như thế này thật sự là khó có thể kháng cự được.
Con Robot Đào Chướng sau khi tiến hành trải qua chữa trị, hiện tại công suất phát ra đã khôi phục được đến khoảng 37% nguyên bản ban đầu của mình, nếu như có thể tiến hành một kích diệt sát gã địch nhân khủng bố trước mặt này, sau đó Hứa Nhạc nắm chắc có khoảng sáu thành có thể tránh thoát khỏi sự vây tập của đám Robot phản quân này, một mình một người điều khiển con Robot Đào Chướng này chui thẳng vào bên trong biển rừng dâu mênh mông mờ mịt trong bóng đêm kia.
Nhưng mà cái gã mà hắn hiện tại đang muốn giết nhất kia, tuy rằng mãi vẫn luôn đưa lưng về phía con Rovot Đào Chướng kia, đứng ở cánh cửa sổ xoay lưng về phía sau, thế nhưng hai tay vẫn luôn chắp lại ở phía sau người của mình.
Hai cái bàn tay kia nhìn qua mặc dù cũng không chút cường hãn, ngược lại còn có chút thanh tú cùng với gầy yếu nữa, nhưng mà lại còn đang cầm một cái thiết bị điều khiển nào đó, lúc này đang phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ.
Chỉ là thoáng liếc mắt nhìn một chút, Hứa Nhạc chợt cảm thấy hai cái lỗ máu lớn trên xương bả vai kia của hắn chợt truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn vô cùng. Tựa hồ như ngay sau đó sẽ gặp phải cảnh máu xương nổ tung, biến thành một khối thi thể vô cùng thê thảm.
Đối phương chung quy cũng không có ấn hạ cái thiết bị điều khiển kia, chỉ là sự tưởng tượng thôi cũng đã liền khiến kẻ khác phải cảm thấy rét lạnh cả người.
Thân vẫn còn đang vây trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng cùng với Hoài Thảo Thi đang đứng bên dưới bóng râm của con Robot kia, vẫn như cũ ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này định ra một hồi ván bài với nhau.
Muốn đánh bạc xem ai sẽ có thể nhanh tay hơn, mà tiền đặt cược chính là tính mạng của mỗi người.
Vẻ sáng ngời trong đôi mắt của Hứa Nhạc nhất thời chợt thu liễm đi, vẻ mặt không một chút biểu tình, cố gắng ép xuống một tia xúc động kia trong lòng, tay phải rất nhanh đưa một chuỗi chỉ lệnh vào trong màn hình cảm ứng điều khiển, mở ra cánh cửa của khoang điều khiển con Robot Đào Chướng.
Phản ứng của đám Robot bên phe phản quân Đế Quốc kia mặc dù cũng đủ nhanh chóng rồi, ngay khi mà bọn hắn vừa mới phát hiện ra chuyện khác thường, một đám Robot Nguyệt Lang mãi từ đầu vẫn còn bảo trì trong trạng thái cảnh giác mạnh mẽ, liền bắt đầu gào thét phát động tiến công. Đồng thời hệ thống vũ khí công kích tầm xa ở trên những cánh tay máy móc cũng nhất thời đồng loạt nổ súng, giống hệt như là muốn tranh đua thời gian cùng với con Robot và cái người kia vậy.
Con Robot Đào Chướng nhất thời phá tan gian nhà kho màu đỏ mà ra, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cái bóng.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình đứng ở trước cánh của lớn của gian nhà kho, nguyên cánh cửa dần dần vỡ tan ra, vách tường dần dần đổ xuống. Cảnh tượng quanh người tựa hồ như là thời gian đang gia tốc nhanh lên gấp mấy lần vậy, rất nhanh ngã xuống tan nát mất. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía gã Nạp Tùng vẫn còn chưa kịp thu hồi lại vẻ kinh ngạc trên mặt mình, hai chân dẫm một cái thật mạnh lên trên mặt đất, luồng chân khí trong thân thể phun trào ra mạnh mẽ, thân thể rất nhanh lao thẳng về phía sau.
Đã trải qua mười mất ngày đêm bị đuổi giết cùng với trốn chết, cái bộ quần áo thường phục làm bằng loại vải tơ tằm thượng hạng nhiễm từng mảng lớn máu huyết đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Ngay trong quá trình nàng ta phóng bay về phía sau, bộ quần áo này tản từng mảnh lớn ra xung quanh, giống hệt như là một bộ trường bào của một vị Thần đang bay mua trong tinh quang chung quanh.
Cánh của của khoang điều khiển của con Robot Đào chướng phía sau lưng nàng ta lúc này đã sớm mở ra hoàn toàn.
Nàng ta giống hệt như một vị quân vương quay trở lại trên cái ngai vàng đại biểu cho quyền lực cao cao cao tại thượng của chính mình, về tới đúng chỗ ngồi của chính mình.
Thanh âm đạn pháo dày đặc của loại Cơ pháo Gia Đặc của Hoàng gia Đế Quốc không ngừng điên cuồng gào thét sắc nhọn vang lên không ngừng. Những gốc cây dây dày đặc ba phía ở xung quanh gian nhà kho màu đỏ bị những mảnh đạn sắc bén tốc độ nhanh hung hăng chặt gãy, những mảnh gỗ màu trắng bén nhọn văng ra dày đặc, vụn gỗ văng ra khắp nơi. Trên phần khung máy móc của đám Robot phản quân kia chợt bị tập kích, vô số luồng hỏa hoa đột nhiên hiện lên, tiếng trúng đạn nặng nề kịch liệt vang lên, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc.
Mãi cho đến lúc này, đám quân nhân sĩ quan thuộc chi bộ đội Robot Đặc chủng phản quân kia lúc này mới có thể biết được, tuy rằng bọn họ đã tiến hành công tác tình báo chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, thế nhưng lại vẫn như cũ không có biện pháp nào tiếp xúc được với những số liệu đạn dược cụ thể của con Robot Đào Chướng của Công chúa Điện hạ cả. Thậm chí ngay cả những số liệu đạn dược mà bọn họ đang tiến hành nắm giữ trong tay kia, có khả năng chính là do Công chúa Điện hạ cố tình để cho bên phía ngành tình báo cố tình truyền ra các số liệu giả cho bọn họ!
Bởi vì cái tin tức tình báo sai lầm mang tính trí mạng như thế này, cho nên đám Robot của đám phản quân này trên cơ bản vốn không nghĩ đến chuyện con Robot Đào Chướng của Công chúa Điện hạ cư nhiên còn có được lượng đạn dược kinh người đến như thế, vòng vây nhất thời bị đánh tan ra một cái khe nhỏ.
Đương nhiên, cái nguyên nhân chính xuất hiện tình huống nguy hiểm trí mạng nhất này, lại vẫn như cũ khiến bọn họ nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu nói. Cái nguyên nhân này cùng với tin tức tình báo không chút quan hệ. Con Robot Đào Chướng kia rõ ràng là đã bị tổn hao vô cùng nghiêm trọng, không thể khởi động được nữa, như thế nào lại có thể ngay tại thời điểm chết người như thế này, lại có thể một lần nữa khởi động cơ chứ?
Trong những mảnh đạn không ngừng bay múa ngập trời, cùng với tiếng thét chói tai do một đám Robot nặng nề hỗn loạn dùng tốc độ cao dẫm mạnh lên trên mặt đất, ngay sau khi con Robot Đào Chướng bất chợt phát ra uy thế của nó, trong suy nghĩ của đám phản quân ngồi trong các đầu Robot kia, thậm chí là ngay cả bản thân Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng nữa, cũng đều nghĩ rằng Hoài Thảo Thi sẽ sau khi phát động công kích bất ngờ này, sẽ lựa chọn dùng tốc độ cao triệt thoái về phía sau, phóng qua dòng suối nhỏ bên kia gian nhà kho màu đỏ này, dấn thân vào trong khu rừng dâu mênh mông tăm tối, có thể che dấu hết thảy bóng dáng của nó.
Cho nên hơn mười đầu Robot bên cánh của chi đội ngũ Robot phản quân kia liền gào thét, hướng về phía của dòng suối nhỏ kia mà phóng tới. Bọn họ biết rõ ràng năng lực tác chiến Robot gần như là vô địch của vị Công chúa Điện hạ cường hãn, cũng biết rõ ràng năng lực tác chiến khủng bố của con Robot Đào Chướng kia, nếu như lúc này không tiến về phía trước, sớm chặn đường đối phương lại, đợi đến khi đối phương vượt qua đến bên kia, như vậy căn bản không thể nào đem đối phương chặn lại được.
Nhưng mà vượt ra ngoài sự dự kiến của tất cả mọi người. Hoài Thảo Thi sau khi bằng tốc độ nhanh nhất tiếp nhận quyền điều khiển con Robot Đào Chướng kia, đã mạnh mẽ lựa chọn một con đường khác càng trực tiếp hơn rất nhiều.
Ngay khi đám Robot phản quân ở hai bên cánh trước tiên hướng về phía dòng suối nhỏ phía sau, dùng tốc độ cao phóng tới chặn đường rút, con Robot Đào Chướng lại hướng về phía trước phóng vọt tới!
Cả gian nhà kho màu đỏ lúc này đang chậm rãi ngã xuống mặt đất. Lớp vách bên ngoài dưới sự công kích của tầng đạn dày đặc tốc độ cao, bị bắn tan nát, bốc lên một mớ bụi mù. Ở bên dưới ánh sáng mờ nhạt của tinh quang trên trời, tầng bụi mù do lớp vách tường này bốc lên, nhìn qua thế nhưng lại có chút giống như một tầng chướng vụ do những làn phấn hoa anh đào xinh đẹp gặp gió bốc lên vậy.
Con Robot Đào Chướng gào thét mà phóng xuyên qua lớp chướng vụ một màu hồng này, lớp bụi mù lạnh như băng cùng với thân hợp kim của con Robot nóng bỏng kết hợp lại với nhau, dùng tốc độ mà mắt thường căn bản khó có thể nhìn thấy rõ, lướt nhanh trên mặt đất, lạnh lùng công kích thẳng về phía đám Robot phản quân còn lại đang đứng ngay trước mặt.
Phốc một tiếng vang lên, thanh trường thương làm bằng hợp kim cứng chắc dài chừng năm thước, đã từ trong cái bao thương gắn dưới chân con Robot nháy mắt đã phóng ra, cùng với con Robot đang dùng tốc độ cao phóng tới, xoay chuyển một vòng quanh thân thể con Robot, mang theo ánh tinh quang nhàn nhạt cùng với một tầng bụi mù không ngừng vũ động trong không trung.
Nhìn qua giống hệt như một đóa hoa đào khổng lồ xinh đẹp mà cực kỳ khủng bố.
Đào chướng vốn dĩ là có độc, những luồng gió mang theo cánh hoa cùng với phấn hoa anh đào không thể để đụng vào người, đụng vào là chết chắc.
Đám Robot phản quân ngăn cản trước mặt đầu Robot mang tên là Đào Chướng này, ngay khi tầng chướng vụ màu hồng lướt qua, cũng đều suy sụp ngã rạp xuống mặt đất!
Bên trong khu rừng cây dâu tràn ngập mùi vị của thuốc súng, sau đầu Robot Nguyệt Lang của Đế Quốc lộ ra dáng vẻ thêm thảm ngã sấp xuống mặt đất. Lớp giáp bảo hộ bên ngoài bị hao tổn nghiêm trong tróc ra, tia lửa điện bắn xẹt khắp nơi. Còn có hai đầu Robot khác bị đánh bại nhưng cũng không có hoàn toàn hư hỏng hệ thống động lực, các khớp nối kim chúc trên thân thể còn phát ra thanh âm ken két chói tay. Phần cánh tay máy móc của con Robot thậm chí còn có chút bi thương không ngừng co giật, giống hệt như một người bệnh sắp chết đang không ngừng giãy dụa, co giật trước khi ra đi vậy.
Một luồng gió đêm lặng lẽ thổi qua, chỗ căn nhà kho màu đỏ kia đã biến thành một mảnh phế tích, tầng bụi mù màu đỏ cũng dần dần hạ xuống. Gã quân nhân sĩ quan tên Nạp Tùng kia đã bị bức tường gian nhà kho ngã xuống đè chết, hai mắt trợn lên không chịu nhắm lại, mà đầu Robot Đào Chướng kia sớm đã vô tung vô ảnh rồi.
Bên trong khoang điều khiển con Robot Đào Chướng là một mảnh yên tĩnh trầm mặc, ánh đèn u ám. Cũng chỉ có sự rung lắc không ngừng mới cho thấy con Robot đang dùng tốc độ cao không ngừng chạy trốn mà thôi.
Sau khi đột phá khỏi vòng vây của đám Robot phản quân, Hoài Thảo Thi cũng không có giống như lúc trước vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất, bởi vì một tia sát ý toát ra từ trong con Robot Đào Chướng phía sau lưng lúc trước mà đối với Hứa Nhạc đưa ra hành động trả thù nào cả.
Sau khi thoáng trầm mặc một thời gian khá dài, nàng ta đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu như mày có thể giống như hôm nay vậy, giúp tao sửa chữa tốt Đào Chướng, cho dù chỉ có thể bảo trì được công suất khoảng 30% bình thường thôi, tao cũng có thể một phen đem tất cả đám Robot phản quân truy sát trong khu rừng dâu này toàn bộ diệt sạch.
Thân thể nhân loại mới là cỗ máy móc hàng đầu trên thế gian.
Nghe được câu phán đoán bình tĩnh mà tràn ngập sự cường đại tự tin của Hoài Thảo Thi, Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến câu nói mà đại thúc từng nói với mình. Cái vị Công chúa Điện hạ này tựa hồ như vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ cảm giác được sự mệt mỏi. Những luồng lực lượng bên trong thân thể vĩnh viễn không bao giờ tiêu hao cạn đi cả. Tinh thần nàng ta vĩnh viễn vẫn có thể bảo trì được sự tập trung cường độ cao, giống hệt như một cỗ máy móc lạnh như băng vậy. Thế nhưng nàng ta… chung quy vẫn là một con người a!
- Chuyện này căn bản không có khả năng!
Hứa Nhạc sau khi ho khan hai tiếng, mới khàn khàn trả lời:
- Cô cũng phải thừa nhận rằng, vận khí của cô lần này thật sự rất được. Vừa vặn là bên trong gian nhà kho kia có đầy đủ những linh kiện cần thiết. Mà những linh kiện trung tâm quan trọng của con Đào Chướng này cũng không có bị hư hao gì. Cánh tay sửa chữa mini cũng còn có thể dùng tốt.
- Nhưng mà mặc dù ở trong khu nông trang nông nghiệp này cô mãi có thể tìm thấy được đầy đủ những loại linh kiện phù hợp đi chăng nữa, thì cái loại sửa chữa tạm thời như thế này cũng không có khả năng kéo dài mãi không hạn độ được. Các máy móc thiết bị nông dụng cùng để thay thể cho các thiết bị quân dụng tinh vi trên các con Robot, mặc dù có thể giúp cho nó khởi động được, nhưng mà động cơ của con Robot chỉ cần chuyển động, như vậy các cấu kiện bên trong nó cũng sẽ bị hao mòn kịch liệt trong thời gian dài, hơn nữa mức độ hư hỏng cũng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cho đến cuối cùng toàn bộ các kết cấu hỏng sạch hết.
Trong khoang điều khiển con Robot lại một lần nữa khôi phục lại sự yên lặng ban đầu. Thân là một gã chiến sĩ Robot thiên tài, Hoài Thảo Thi trên phương diện bảo dưỡng sửa chữa mặc dù còn xa mới có thể bẳng được Hứa Nhạc, nhưng mà tất nhiên cũng có chút nghiên cứu riêng. Nàng ta rõ ràng những lời nói vừa rồi của Hứa Nhạc là hoàn toàn chính xác. Năng lực sửa chữa của người này cố nhiên là khiến cho người khác phải khiếp sợ, nhưng mà chung quy cũng chỉ có thể chống đỡ lâm thời mà thôi, cũng chỉ có thể duy trì được một đoạn thời gian mà thôi.
Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian khá dài sau đó, nàng ta lại mở miệng lãnh đạm nói:
- Mấy tiếng đồng hồ trước đây, khi trong gian nhà kho của khu nông trang màu đỏ, mày đã từng nói qua, Lý Thất Phu năm đó làm thế nào có thể ám sát được ông nội của tao?
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nhẹ nhàng nheo lại một chút, nhìn chằm chằm một bên mặt của cô nàng, nói:
- Năm đó Quân Thần đại nhân ngàn dặm bôn tập, suốt quãng đường đi không ngừng ẩn nấp, tập kích những đầu Robot Đế Quốc đi riêng lẻ, sau đó dùng cấu kiện của những đầu Robot bị tàn phá đó tiến hành bảo dưỡng sửa chữa.
- Phương pháp này bây giờ còn có thể sử dụng được hay không?
Hoài Thảo Thi hỏi.
- Đều là Robot của Đế Quốc cả, hẳn là có thể sử dụng được.
Hứa Nhạc mỉm cười hồi đáp.
- Vậy thì cứ như thế mà làm!
Hoài Thảo Thi nhanh chóng quyết định.
- Tao phụ trách tấn công tiêu diệt Robot của đám phản quân này, mày phụ trách bảo dưỡng sửa chữa.
Bắt đầu từ thời khắc này về sau, đám Robot của chi phản quân ở bên trong khu rừng dâu mênh mông như biển kia, mờ mịt tìm kiếm con Robot Đào Chướng, đã bắt đầu ngênh đón một đầu u linh, một con Robot u linh lãnh khốc cường đại cùng với cực kỳ tham lam!