Đoàn thuyền cứ thế rẽ sóng lướt trên mặt sông Hồng. Trên thuyền cả trăm người, nhưng cứ như một chiếc thuyền ma, ngoài tiếng cọt kẹt của gỗ cùng tiếng bọt nước thì chả còn tiếng động gì khác, mọi người cứ trống rỗng ngồi đấy không phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.
- Chú Bộc, cháu đói.
Phá vỡ bầu không khí âm u đấy là một câu nói thều thào mệt mỏi, câu nói rất đơn giản nhưng khiến lão Bộc mắt nhòe đi cùng nụ cười vui vẻ như trẻ con gật đầu lia lịa:
- Được được, cậu chủ chờ lão Bộc một chút. Lão Bộc lấy canh gà cho người.
Tiếng Trần Quốc Toản dù yếu ớt nhưng không gian yên tĩnh tới đáng sợ trên thuyền cũng khiến cho câu nói yếu ớt đấy được truyền đi rất xa. Đặng Văn Thiết hùng hục chạy vào thấy Trần Quốc Toản đã tỉnh liền không kìm nén được mà lại khóc mếu máo nói:
- Cậu chủ, cậu tỉnh rồi. Người thật sự tỉnh lại rồi.
Đặng Văn Thiết vừa mếu máo vừa đi như bò từ ngoài cửa phòng vào. Thấy có tiếng động, cả thuyền nháo nhác cả lên truyền tai nhau cậu chủ đã tỉnh lại. Khắp thuyền toàn tiếng kêu gào khóc lóc điếc cả tai. Trần Quốc Toản chưa kịp nói gì mới hơi cau mày một tý lão Bộc dù đang ân cần múc bát canh gà đã trừng mắt đứng lên quát:
- Có câm hết đi không thì bảo, để yên cho cậu chủ nghỉ ngơi. Đứa nào muốn khóc thì nhảy khỏi thuyền đi rồi khóc. Còn làm ồn nữa, coi chừng ta cắt lưỡi.
Nghe giọng lão Bộc quát lên, cả thuyền lại liền im thin thít nhìn chằm chằm về nơi Trần Quốc Toản đang nghỉ ngơi. Thái độ lão Bộc thay đổi 180 độ, vừa quay lại đã chưng ra bộ mặt hiền hòa, ân cần tay bưng bát canh gà nói với Trần Quốc Toản:
- Cậu chủ, người ăn canh gà đi cho chóng khỏe.
Chờ lão Bộc đưa bát canh gà, Trần Quốc Toản miệng dù đắng chát, ăn chả có vị gì nhưng vì những người xung quanh hắn một hơi húp sạch bát canh gà. Đưa bát trống cho lão Bộc đang cười tít mắt nhìn mình Trần Quốc Toản nói:
- Chú Bộc, người cũng ăn đi. Trông người tiều tụy quá.
Thấy cậu chủ một hơi húp sạch bát canh gà, làm khuôn mặt lão Bộc tràn ngập vẻ hạnh phúc. Lão vui vẻ nhận bát từ tay Trần Quốc Toản luôn mồm lẩm bẩm "mình không đói, mình không đói".
Bỏ qua Lão Bộc đang vui vẻ như trẻ con, Trần Quốc Toản nhìn Đặng Văn Thiết đang ngồi đó chờ tới lượt mình nói:
- Đặng Văn Thiết, lão Bộc nói đúng đấy. Đàn ông đàn ang mà hơi tý lại khóc lóc như thế thì còn ra thể thống gì. Ta chưa chết được ngay đâu, ta không muốn trong lúc ta còn sống mà xung quanh ta đã như đưa đám thế này.
Trần Quốc Toản nghỉ lấy hơn rồi nói tiếp:
- Các huynh đệ đã được ăn uống gì chưa? Đánh liền mấy ngày chỉ được ăn lương khô hẳn ai cũng đói rồi. Chúng ta thắng trận trở về, phải ăn uống cho tưng bừng náo nhiệt mừng thắng trận mới đúng. Đừng vì ta mà u ám quá, khao mọi người một bữa thịnh soạn trên thuyền này luôn đi. Đặng Văn Thiết, bảo hỏa đầu làm cơm đi, có rượu thì cũng mang ra.
Đặng Văn Thiết không biết nên nói gì dù có rất nhiều điều muốn nói, chỉ có thể gật đầu liên tục đáp:
- Được được, Thiết sẽ làm theo ý cậu chủ.
Đặng Văn Thiết chạy vù ra ngoài ồm ồm hô lớn:
- Cậu chủ lệnh, mở tiệc mừng công.
Tức thì cả thuyền nhốn nháo như cái chợ, mỗi người một việc chạy đi chạy lại hò hét. Đặng Văn Thiết dúi vào tay viên đô chỉ huy thủy quân một túi bạc, nhét thêm hỏa đầu một nắm. Tức thì mọi thứ thức ăn trên thuyền được họ đem ra làm tiệc mừng công hết. Thậm chí cả rượu cũng được bê ra. Một số binh sĩ giỏi bơi lội còn hăng hái miệng ngậm túi rồi nhảy tùm xuống sông bắt cá để làm phong phú thêm cho bữa ăn.
Không khí trên thuyền trong phút chốc trở lên nhộn nhịp, huyên náo, bừng bừng sức sống. Tiếng cười vui vẻ, tiếng cãi cọ chửi bới của các binh sĩ làm Trần Quốc Toản thoải mái hơn rất nhiều. Hắn mỉm cười nói với lão Bộc đang ân cần xoa bóp cho mình:
- Chú Bộc, cháu muốn ra ngoài hóng gió một chút.
Với lão Bộc, giờ Trần Quốc Toản có muốn lên trời lão cũng đồng ý. Khoác lên người Trần Quốc Toản thêm một lớp áo, lão Bộc chậm dãi dìu hắn từ từ lên boong thuyền.
Một tiểu binh nhanh nhảu bê một chiếc ghế tựa tới để Trần Quốc Toản ngồi xuống. Dưới ánh nắng nhẹ nhẹ cùng chút gió thôi man mát trên mặt sông, Trần Quốc Toản cứ nhìn cảnh xung quanh hai bên bờ, nhìn mặt nước lăn tăn, nhìn những con cá nhỏ thi thoảng nhảy khỏi mặt nước. Nếu không phải thi thoảng có đám khói bốc lên báo hiệu Đại Việt vẫn đang có chiến tranh thì quang cảnh yên bình này là một bức tranh rất đẹp.
Gió hiu hiu thổi khiến Trần Quốc Toản rất muốn ngủ, nhưng Trần Quốc Toản sợ bây giờ mình ngủ không biết có thể tỉnh lại được không? Nên dù còn rất mệt, hắn vẫn chuyển sang nói chuyện với Đặng Văn Thiết và lão Bộc đứng như tượng ở phía sau:
- Chú Bộc, cháu còn bao nhiêu thời gian nữa?
Lão Bộc giật mình, cố gắng không để mình khóc nói:
- Cậu chủ, sao người lại hỏi thế, người sẽ sớm khỏe lại. Người chỉ bị vài vết thương nho nhỏ, người nhất định sẽ khỏi.
- Chú Bộc, nói thật cho cháu biết, cháu còn bao nhiêu thời gian nữa? Từ lúc đối mặt với Lý Hằng cháu có thể cảm thấy rõ độc như cây kim đang theo mạch máu luồn đi khắp cơ thể của cháu. Cháu biết mình cầm chắc cái chết từ lúc đó rồi. Lúc mơ màng cháu có thấy cô Liên chữa cho cháu, nhưng cháu biết, dù cô ấy là thân y, dù đã cố hết sức cũng không thể chữa cho cháu được. Cùng lắm chỉ kéo dài được thêm chút thời gian cho cháu mà thôi. Điều duy nhất cháu quan tâm bây giờ là mình có đủ thời gian để gặp lại mẹ hay không? Đặng Văn Thiết, ngươi có thể trả lời ta không?
Đặng Văn Thiết và Nguyễn Hoài Bộc dù bấm ngón tay tới bật máu để mình không khóc, nhưng vẫn nấc lên từng hồi theo từng câu nói yếu ớt của Trần Quốc Toản. Bị hỏi tới, Đặng Văn Thiết đành gồng người cứng đơ, cố hết sức mới mở được cơ hàm ra để nói:
- Cậu chủ, người còn ba ngày.
Quốc Toản nghe thế thì mỉm cười mãn nguyện:
- Ừm, tốt lắm Đặng Văn Thiết, ngươi vẫn giữ đúng lời hứa của chúng ta. Ta và ngươi phải luôn thành thật với nhau, đừng như lão Bộc cứ giấu giấu diếm diếm chẳng ra làm sao. Ba ngày nữa à? Nhiều hơn ta nghĩ. Xem ra ta vẫn còn cơ hội gặp lại mẹ. Như thế là được rồi.
Từ lúc ngất đi tới giờ tâm trí Trần Quốc Toản cứ có cảm giác mơ màng lẫn lộn, không rõ đâu là thực đâu là mơ. Chỉ có nhìn các binh sĩ đang hân hoan dưới sàn thuyền, hắn mới biết được mình vẫn đang tỉnh. Trần Quốc Toản chầm chậm nói cho Nguyễn Hoài Bộc và Đặng Văn Thiết đứng yên lặng ở phía sau:
- Chú Bộc hứa với cháu, đừng báo thù cho cháu, chú cần phải sống đấy mới là điều cháu mong muốn thấy. Cuộc chiến này đã lấy đi quá nhiều người xung quanh cháu, cháu không muốn chú và a Thiết cũng như thế.
- Đặng Văn Thiết, hứa với ta, ta đi rồi ngươi phải thay ta chống đỡ gánh vác trang viên, chăm sóc mẹ ta, Tiểu Thúy và tất cả mọi người. Ngươi phải mạnh mẽ lên, mãnh mẽ cho cả phần của ta nữa, để làm chỗ dựa cho người khác.
- Ta thích không khí vui vẻ thế này, cứ để mọi người vui vẻ đi, đừng làm phiền họ. Họ đã chiến đấu rất cực khổ mấy ngày qua, họ xứng đáng với điều này.
Trần Quốc Toản càng nói càng yếu, tầm nhìn cứ dần mờ đi, mọi thứ dần mờ ảo như một giấc mơ. Nhưng Trần Quốc Toản sợ không còn cơ hội nên cứ nói, mặc kệ miệng mình có mấp máy nổi không, mặc kệ lão Bộc, Đặng Văn Thiết có nghe được không. Hắn tin rằng, lão Bộc và Đặng Văn Thiết sẽ hiểu những điều mình muốn nói.
Mặc kệ những tiếng nấc nghẹn bên tai, Trần Quốc Toản cứ như dần chìm sâu vào bóng tối. Ánh sáng lé loi cứ nhỏ dần nhỏ dần tới khi không gian xung quanh trở nên tối om.
Trần Quốc Toản không rõ mình mơ hay thật, hắn thấy mình cứ đi, đi mãi trên con đường mơ hồ dưới chân, cho tới khi thấy ánh sáng lại hiện ra phía trước. Bước khỏi bóng đêm, Trần Quốc Toản thấy mình trở về hồi sáu, bảy tuổi đang chơi đùa trên một cánh đồng bao la cùng Đặng Văn Thiết, Trần Bảo và cùng đám bạn trạc tuổi trong trang viên.
Mọi thứ thật sống động, đồng cỏ xanh ngút tầm mắt, làn gió nhè nhẹ đem mùi thơm của cây cỏ tràn ngập khoang mũi. Không còn khung cảnh tang thương của chiến tranh mang lại, cảnh tượng yên bình hiếm có đã lâu không được tận hưởng khiến Trần Quốc Toản đã chơi rất vui vẻ. Cho tới khi tiếng sói tru đáng sợ từ xa xa cất lên lấn át tiếng cười của bè bạn, mùi tanh hôi cũng không biết từ đâu xộc tới.
Trần Quốc Toản vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không thấy còn ai xung quanh mình cả. Dù có gọi khản cổ cũng không có ai đáp lại lời hắn. Chỉ thấy những con sói ở phía xa với hàm răng nhọn hoắt đang nhỏ dãi nhìn mình chằm chằm cất lên những tiếng tru ghê rợn. Những con sói không chần chừ lao nhanh về phía Trần Quốc Toản đang đơn độc.
Hắn hoảng sợ lao đầu chạy về hướng ngược lại, cứ chạy cứ chạy như không biết mệt nhưng dù Trần Quốc Toản có chạy nhanh thế nào, chạy bao lâu đàn sói kia vẫn cứ ngày càng áp sát, bám riết không buông ngay phía sau hắn.
Trần Quốc Toản hoảng sợ kêu cứu nhưng không ai tới giúp Trần Quốc Toản cả, không thấy lão Bộc, không thấy lão Quỳnh, không thấy Đặng Văn Thiết hay Tiểu Bảo đâu. Cứ như thế giới mênh mông chỉ còn một mình Trần Quốc Toản và đàn sói khát máu kia. Trần Quốc Toản lại cắm đầu chạy, vừa chạy vừa nhìn xung quanh để tìm đường thoát, tới khi thấy một cái hang nhỏ trên ngọn đồi thấp. Hắn hoảng sợ chạy tọt vào trong hang để lẩn trốn đàn sói.
Hang động ẩm ướt, những con sói vẫn lởn vởn bên ngoài không chịu rời đi. Tiếng tru của bọn chúng chưa bao giờ ngừng lại. Trần Quốc Toản trong cơ thể nhỏ bé đầy sợ hãi, hắn co ro cuộn mình trong góc hang sâu nhất không dám ra ngoài. Miệng Trần Quốc Toản khô khốc không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ, hy vọng mẹ có thể tới cứu mình, nhưng hắn lại không dám gọi to vì sợ những con sói ngoài kia nghe được.
Bóng tối, cái đói, cái rét và lỗi sợ hãi đàn sói ngoài kia khiến Trần Quốc Toản kiệt sức thiếp đi từ bao giờ không biết.
Khi mọi thứ đã trở nên tuyệt vọng, một bàn tay ấm áp đặt lên má Trần Quốc Toản xua tan mọi giá rét, một tiếng gọi đầy yêu thương vang lên phá tan mọi sợ hãi. Trần Quốc Toản như được tiếp thêm nguồn sức lực to lớn của bàn tay ấm áp kia, hắn mở choàng mắt bừng tỉnh, miệng mỉm cười, giọng nói rõ ràng bình thản:
- Mẹ! Mẹ tới rồi.
Độc đã lên mắt, mắt Trần Quốc Toản đỏ ngầu không còn nhìn thấy gì, chỉ còn lại màn đêm tối tịt, nhưng bàn tay này Trần Quốc Toản không bao giờ quên.
Giọng Vương phi Trần Ý Ninh tràn đầy tình yêu dành cho đứa con của mình vang lên:
- Phải, Toản con trai của mẹ, mẹ tới rồi.
Dù rất muốn đưa tay lên chạm vào mẹ nhưng cánh tay không còn nghe lời Trần Quốc Toản nữa, hắn khẽ nở nụ cười thật tươi, dồn sức nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con bất hiếu không thể chăm sóc mẹ về già. Nhưng mẹ yên tâm, xuống dưới kia con nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà. Con nhất định sẽ không quên mẹ. Hứa với con, mẹ nhất định phải sống, sống thật lâu chờ con về. Con nhất định sẽ quay về tìm mẹ.
Vương phi Trần Ý Ninh cả đời kiên cường, bà áp bàn tay Trần Quốc Toản lên má mình, bàn tay còn lại không ngừng lau những dòng máu đen liên tục trào lên sau mỗi tiếng nói của Quốc Toản. Nước mắt vương phi lã chã rơi ướt cả ống tay áo dài. Vương phi Trần Ý Ninh ngăn mình phải nấc lên, nghẹn ngào nói từng chữ:
- Con ngoan của mẹ. Mẹ tin con, mẹ hứa nhất định sẽ sống chờ con về tìm mẹ. Nhất định.
Trần Quốc Toản toàn thân buông lỏng không thể cảm nhận được gì, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, Trần Quốc Toản vẫn nghe thấy những tiếng thút thít rồi tiếng gào khóc gọi tên mình bốn xung quanh nhưng âm thanh dần nhỏ dần. Ý thức cứ như thế như thả trôi vào hư vô bất tận.
Tháng 6 năm 1285, sau khi ngăn cản Thoát Hoan rút chạy qua sông Như Nguyệt, Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản tử trận khi mới 17 tuổi. Hoàng Thượng Trần Nhân Tông thương tiếc phong Hoài Văn Hầu thành Hoài Văn Vương.