Nàng vừa dọn dẹp xong trở về thì thánh chỉ đã đến.
Mọi thứ vừa vặn khéo léo.
"Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tô Tử Thành đại nghịch bất đạo, phản quốc đầu địch, đặc lai tra phong Tô phủ, toàn bộ hạ nhân trong phủ bị bán đi, nội quyến thì bị lưu đày đến Mạc Bắc! Khâm thử!" Có thái giám cầm thánh chỉ bắt đầu tuyên đọc.
"Người đâu, đeo gông xiềng và đổi y phục tù nhân cho toàn bộ gia quyến Tô phủ, lê đường lưu đày!" Trưởng thị vệ tay cầm đại đao ra lệnh.
Tô phu dẫn theo Tô Mặc cùng hai nhi tử Tô Bân và Tô Doãn, còn có Trần di nương và nhi tử của nàng ta là Tô Thành đều bị đeo gông xiềng, bị thị vệ áp giải đi ra khỏi Tô phủ.
Một nhà bị áp giải ra khỏi thành, những người dân vây xem chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
"Không ngờ Tô Tử Thành lại làm ra chuyện như vậy?"
"Đúng vậy! Tô tướng quân sao lại có thể trở thành phản đồ?" Có rất nhiều người rất nghi ngờ.
"Đánh chết gia quyến phản tặc!"
Có người kích động ném rau cải, trứng thối trong giỏ vào họ.
Tô Bân và Tô Doãn mỗi người một bên bảo vệ Tô phu nhân và Tô Mặc, trên mặt và người họ đều bị ném trúng, quần áo tù nhân lập tức biến thành quần áo sặc sỡ, rất là chật vật.
Tô Mặc lạnh lùng nhìn những người không biết đúng sai đó, nàng phát hiện trong số đó có một người mặc đồ đen xách giỏ ở phía sau vẫn luôn xúi giục mọi người, giọng nói của hắn ta lớn nhất và vang nhất.
Trứng và rau cải chính là do hắn ta ném ra.
Hắn ta nhất định là người mà tên cẩu Hoàng đế phái đến để tạo tiếng vang.
Tô Mặc âm thầm suy nghĩ, lặng lẽ lấy một con sâu độc màu máu từ trong không gian ra.
Hắn ta thấy người Tô gia đeo gông xiềng đi tới, lại lớn tiếng hô:
"Đánh chết cả nhà phản tặc! Đánh..."
Lời còn chưa dứt, con sâu độc đã lặng lẽ bắn ra từ ngón tay của Tô Mặc, không lệch một ly, rơi trúng vào miệng đang há to của hắn ta.
Vì hắn ta hùng hồn phấn khích há miệng rất to, con sâu độc đã bị hắn ta nuốt chửng.
"Á! Á!" Hắn ta thay đổi sắc mặt, hai tay ôm miệng, chốc lát lại đau đớn cúi người ôm bụng.
Rất nhanh, hắn ta ngã ngửa ra đất, đau đớn bắt đầu co giật, những người vây xem sợ hãi lùi lại, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn người đã đau đến biến dạng.
Đều không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Không xong rồi! Chết người rồi!"
Có người kêu lên, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, không ai còn chú ý đến gia đình họ.
Tô Mặc nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười, chết rồi sao? Đáng chết lắm!
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn trời, đã không còn sớm nữa, hẳn là trong cung bây giờ càng hỗn loạn hơn?
Quả nhiên, như Tô Mặc nghĩ, Triệu Tuyên và ái phi của ông ta bị sâu độc hại, cả đêm vật vã không ngủ được.
Hai người bị cắn suýt chết, may nhờ ngự y cứu chữa kịp thời, nếu không, cả hai đã cùng nhau về suối vàng.
Hai người vừa mới khá hơn một chút, Triệu Tuyên đã đội khăn tang trở về cung Càn Hòa.
Trước cửa cung, thị vệ và cung nhân trong cung đồng loạt quỳ rạp, cùng nhau run rẩy xin tội.
"Xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm gì vậy?" Triệu Tuyên nhịn đau trên đầu và trên người, không vui hỏi.
"Thánh thượng, trong cung... trong cung bị trộm rồi... không còn gì nữa!" Một cung nhân run rẩy nói.
"Không còn gì nữa? Có ý gì?" Triệu Tuyên tức giận đá cung nhân một cú lộn nhào rồi vào cung xem, suýt chút nữa thì chết tại chỗ.