Sở Thiên lười biếng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Tô Dung Dung ngồi bên cạnh dịu dàng hỏi:
- Sao anh luôn thích phơi nắng vậy?
Sở Thiên cắn nửa cọng cỏ non mỉm cười nói:
- Một người nếu có thể phơi nắng nhiều thì sẽ không làm chuyện đê tiện vô sĩ. Bất luận là ai dưới ánh mặt trời đáng yêu này đều nghĩ không ra chủ ý xấu.
Tô Dung Dung cười hì hì:
- Vấn đề là chủ ý xấu trong đầu anh càng phơi càng nhiều.
Sở Thiên ôm chầm Tô Dung Dung cười xấu xa:
- Thật ra anh có thể xấu hơn!
Tô Dung Dung nhắm mắt lại khóe miệng nở nụ cười duyên dáng, Sở Thiên không chút do dự hôn lên.
Bỗng nhiên một người già giống như Giáo sư xuất hiện trước mặt Sở Thiên, bình tình nhìn Sở Thiên và Tô Dung Dung. Sở Thiên lá gan lớn hơn, da mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi nhìn khoảng cách gần của người ta. Bất đắc dĩ chỉ có thể quay đầu qua muốn xem lão già không biết biết gì là thần thánh phương nào?
- Sở Thiên, quả nhiên là cậu!
Ông già vui mừng vỗ tay.
Tô Dung Dung mở mắt không biết làm sao với Sở Thiên hét lên:
- Chào chú Tất!
Ông già trước mặt không phải người khác chính là Tất Mậu Thịnh, trên mặt nở nụ cười sáng lạn nói:
- Sở Thiên nhập học mấy ngày, chú còn sợ cháu mỗi ngày bận rộn, không dám quấy rầy cháu. Không ngờ lại nhàn rỗi như vậy, còn có thể vừa phơi nắng vừa sinh hoạt tình yêu, cũng quá thích ý rồi đấy.
Sở Thiên cười khổ lắc đầu nói:
- Chú Tất cười chê rồi. Sở Thiên tranh thủ nghỉ ngơi, không ngờ khoảnh khắc sinh hoạt ánh mắt còn bị chú Tất thấy. Nếu chú Tất có gì cần ŧıểυ tử giúp cứ việc nói thẳng.
- Cái này chính là cháu nói đấy nhé. Lần trước không phải chú có nói với cháu chuyện địa tiêu Bắc Kinh sao? Chú sợ cháu quá bận không dám quấy rầy cậu. Hôm nay rảnh rỗi như vậy có thể cùng ông lão ta đi dạo khắp nơi không?
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung không chút do dự trả lời:
- Chú Tất mở lời tất nhiên không thành vấn đề. Hôm nay bọn cháu cùng chú đi dạo khắp nơi, nhưng người già như chú phải nhớ lo cơm nước đó.
Tất Mậu Thịnh vỗ vỗ vai Sở Thiên tâm tình vui vẻ nói:
- Hoàn toàn không thành vấn đề, mấy bữa cơm tôi có thể lo. Đi, chúng ta đi tới cổng trường, tài xế có lẽ đã đợi ở đó.
Bọn Sở Thiên đi tới cổng trường, một chiếc Jeep đã đợi ở đó, tài xế nhìn thấy Tất Mậu Thịnh liền đi xuống vội vàng mở cửa xe để Tất Mậu Thịnh đi vào, cũng lễ phép gật đầu với Sở Thiên và Tô Dung Dung.
Sở Thiên vừa định đi vào thì sửng sốt, vì hắn thấy người quen ngồi bên trong, bạn của Lâm Ngọc Đình - Triệu Ngọc Hinh. Sở Thiên kéo Tô Dung Dung ngồi vào trong nhàn nhạt nói:
- Thế giới này thật nhỏ, không ngờ ở chỗ này gặp được em.
Triệu Ngọc Hinh quét mắt nhìn bọn Sở Thiên mấy cái, trong mắt có mê hoặc nhưng vẫn cười nói:
- Phải đó, hơn nửa năm không gặp thấy anh đã danh chấn thiên triều rồi, lại là thí sinh trạng nguyên thiên tài trước giờ chưa ai từng có số điểm tối đa.
Tất Mậu Thịnh nhìn thấy bọn Sở Thiên hai bên quen biết nhau cười sang sảng nói:
- Ngọc Hinh, thì ra con và Sở Thiên quen biết, vậy thì càng tốt hơn. Ngọc Hinh là đệ tử quan hộ của chú, Sở Thiên là bạn tri kỷ của chú, lần này tìm kiếm địa tiêu mới, chú càng có lòng tin rồi.
Triệu Ngọc Hinh khiêm tốn lắc đầu nói:
- Ngọc Hinh là học theo chú Tất, vẫn xin chú Tất chỉ dạy nhiều.
Tất Mậu Thịnh lắc đầu cười nói:
- Nếu con không có thiên phú, không có tinh thần nghiên cứu, ta sao có thể thu nhận con chứ?
Triệu Ngọc Hinh cũng nở nụ cười sáng lạn tới cực điểm.
- Xin chào, Tô Dung Dung, đại học Thiên Kinh, Học viện quản lý!
Tô Dung Dung chủ động giới thiệu mình với Triệu Ngọc Hinh.
- Triệu Ngọc Hinh, đại học Thiên Kinh, học viện kiến trúc.
Sở Thiên bên cạnh, mặt không biểu tình nhắm mắt dưỡng thần, hắn luôn biết rõ lúc hai cô gái nói chuyện đàn ông tốt nhất im miệng.
Khuôn mặt đẹp và trí tuệ đều quan trọng, Triệu Ngọc Hinh nghiêng đầu dựa vào chỗ ngồi ánh mắt lúc nào cũng hữu ý vô ý liếc qua Sở Thiên và Tô Dung Dung, trong lòng quá nhiều cảm xúc. Hơn nửa năm không gặp thằng nhóc bình phàm Sở Thiên này đã đổi ra quang sắc, không chỉ có được yêu thương của vô số người mà còn chịu vô số quầng sáng từ Tô Dung Dung cô gái bên cạnh hắn, thì có thể nhìn ra những ngày tháng bây giờ của Sở Thiên đã vô cùng tao nhã. Chỉ là a đầu ngốc Lâm Ngọc Đình thì sao? Phải càng đơn độc lẻ loi chịu đau khổ sao?
Tất Mậu Thịnh ngồi trong chiếc xe Jeep không có nói tài xế chạy về hướng nào, mà là quay đầu hỏi Sở Thiên:
- Sở Thiên, chúng ta đi đâu trước mới thích hợp? Tháng này chú đã lùng sục mấy ngày vẫn không có manh mối gì?
Chiếc xe Jeep chậm rãi tiến lên, Tất Mậu Thịnh vẫn luôn bình dị gần gũi, cho nên mọi người đều không có gì kiêng kỵ, nói chuyện rất tùy ý.
- Lão Tất, tôi luôn nghe các người nói Bắc Kinh là chỗ vương giả.
Tài xế ŧıểυ Lưu cầm bánh lái, quăng ra vấn đề chôn dấu rất lâu trong lòng:
- Tại sao tôi không nhìn ra chứ?
Tất Mậu Thịnh mỉm cười không có trực tiếp trả lời, mà là chuyển vấn đề cho Triệu Ngọc Hinh nói:
- Ngọc Hinh, con giải thích cho ŧıểυ Lưu nghe thử, để cậu ta giải được nghi vấn trong lòng.
Triệu Ngọc Hinh nhẹ gật đầu giọng điệu bình thản trả lời:
- Con dùng ghi chép “Minh Thực Lục”, “Thái Tông Thực Lục” để giải thích nhé. Quần thần của triều Minh thượng sớ cho Minh Thái Tông rằng: Đất bắc phủ phục kinh thành Thánh Thượng hưng long, ngối đầu tây trì Cư Dung phía đông Thái Hành. Cả biển núi bao trùm Trung Nguyên tươi tốt ngàn dặm, địa hình đất núi đủ để khống chế bốn bề thiên hạ trở thành chỗ lập đô muôn đời của đế vương.
Sở Thiên không tự chủ liếc Triệu Ngọc Hinh nhìn mấy cái, cô gái này từ lúc nào bắt đầu nghiên cứu phong thủy? Nhớ lúc ở chùa Thiên Pháp, cô đối với Phật học phong thủy là thái độ hoàn toàn phản đối.
- Ngọc Hinh, cô thừa biết tôi chỉ tốt nghiệp trung học.
Tài xế ŧıểυ Lưu cười khổ không ngớt mở lời:
- Sao cô còn làm phức tạp như vậy, mơ hồ như vậy, tôi hoàn toàn không hiểu, đầu cũng sắp mê mẫn rồi.
Triệu Ngọc Hinh cũng bất đắc dĩ cười lên vỗ vỗ Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, anh giúp em giải thích đi.
- Sở dĩ Bắc Kinh từ xưa đến nay trở thành chỗ của vương giả, cái này có liên quan tới tình hình địa lý. Bình nguyên Hoa Bắc và cao nguyên Mông Cổ tây bắc ở giữa bình nguyên Tùng Liêu đông bắc. Tây bắc là mạch núi Yến Sơn, tây nam là mạch núi Thái Hành Sơn, phía nam là bình nguyên Hoa Bắc, đông nam là bán đảo Sơn Đông vịnh Bột Hải và bán đảo Liêu Đông, vây quanh Bột Hải trở thành lá chắn bảo vệ Bắc Kinh.
- Bắc Kinh gần núi hiểm bình nguyên Nam Khống thuộc bình nguyên nhỏ kinh thành. Bình nguyên lớn phía nam ở giữa vùng núi phía bắc, tất nhiên làm cho hiền nhân các triều đại xem trọng.
- Ồ, cậu nói như vậy tôi hiểu rõ hơn.
Tài xế ŧıểυ Lưu chuyển một vòng cao hứng nói:
- Đúng rồi, chú em, cái gì là bảo địa phong thủy?
Tất Mậu Tịnh cười khổ, nhàn nhạt nói:
- ŧıểυ Lưu, cậu theo tôi lâu như vậy mà không có tích lũy chút gì sao?
Tài xế ŧıểυ Lưu áy ngạy le lưỡi thành thật nói:
- Lão Tất, mọi người đều nói rất chuyên nghiệp, rất mơ hồ, tôi nghe hiểu được thì đã không phải đi lái xe cho người ta, làm thầy tướng số xem phong thủy rồi.
Tất Mậu Thịnh ha ha cười, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên hay là cháu nói cho cậu ta biết đi.
- Chỗ phong thủy tốt là chỗ mà người ta ở đó nó có thể giúp người ta làm việc thịnh vượng, thăng quan phát tài. Nếu chôn ở chỗ này có thể đời sau phồn hoa phú quý, thế gia hiển đạt.
Sở Thiên đơn giản biểu đạt ý nghĩa thông tục của bảo địa phong thủy.
Tài xế ŧıểυ Lưu vỗ đầu hì hì cười nói:
- Hiểu, hiểu hết rồi!
Xe Jeep chạy khoảng nửa giờ, Triệu Ngọc Hinh nhìn thấy Sở Thiên vẫn không có phản ứng mở miệng nói:
- Sở Thiên, anh định tìm chỗ địa tiêu Bắc Kinh thế nào?
Tất Mậu Tịnh cũng quay đầu nhìn Sở Thiên, rõ ràng ông ta cũng muốn biết.
Sở Thiên hơi trầm tư, thản nhiên nói:
- Thuật ngữ phong thủy của quá trình tìm kiếm phong tủy là “biện hình”. Biện hình chính là tìm kiếm “long mạch” tức chỗ vây hợp hội tụ sơn mạch tự nhiên. Trên vi mô thấy chỗ phố thị đặc biệt, làm sao tìm “long mạch”, giới phong thủy cũng có cách nói của mình.
- Có cách nói gì?
Triệu Ngọc Hinh nghiên cứu Phật học phong thủy mấy tháng, thuộc cấp biết sơ lược bên ngoài, bây giờ nghe Sở Thiên có cách không khỏi tự tử truy hỏi:
- Có thể tìm ra chỗ thích làm hợp địa tiêu mới không?
Sở Thiên gật đầu ngữ điệu bình tĩnh mơ hồ lên:
- “Dương Trạch Tập Thành” xưng. "Sống lưng tòa cao ốc trong vạn ngói vẩy cá phố phường là rồng thật". “Dương Trạch Tâm Tập”, xưng “Một tầng đường phố là một tầng nước, một tầng tường ốc là một tầng cát". Từ những quan điểm này ra phố thương nghiệp trở thành phố thương nghiệp, chính là trở thành “rồng thật”. Quỹ đa͙σ giao thông bây giờ cũng trở thành “rồng” dẫn khí.
- Từ tình hình thực tế cho thấy cũng là khối đất gần trung tâm thương nghiệp, chạm tay vào có thể bỏng. Giá nhà cao tới mức dân chúng bình thường không dám hỏi giá phòng gần tuyến quỹ đa͙σ giao thông. Giá phòng cũng phải cao hơn chỗ cách đó khá xa, cho dù cách nhau chỉ mấy trăm thước tới ngàn thước.
Tất Mậu Thịnh nhìn Sở Thiên khen ngợi, xem ra hôm nay kéo Sở Thiên ra ngoài không có sai. Nói không chừng hôm nay có thể giải quyết vấn đề để mình an tâm, cũng để các lão đầu Trung Nam Hải an tâm.
Trong lòng Triệu Ngọc Hinh cũng thầm than, Sở Thiên này tại sao luôn tài giỏi như vậy chứ? Tài giỏi làm người ta khó mà quên?
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bắn vào ánh mắt Sở Thiên, nheo nheo mắt nói với tài xế ŧıểυ Lưu:
- Anh Lưu bây giờ chúng ta đang ở đâu?
- Bây giờ chúng ta đang ở khu Triều Dương!
Tài xế ŧıểυ Lưu cười trả lời:
- Chẳng lẽ cậu cảm thấy Triều Dương, chỗ này may mắn khác thường?
Sở Thiên thản nhiên cười, gật đầu nói:
- Anh Lưu nói thật sự đúng rồi. Hôm nay chúng ta đi khu Triều Dương kiểm tra xem sao, cả anh Lưu cũng cảm thấy khu Triều Dương này may mắn, nói không chừng địa tiêu Bắc Kinh thật sự thích hợp xây ở chỗ này rồi.
Tất Mậu Thịnh trước là hơi sửng sốt, lập tức tinh tế bấm tay khen ngợi nói:
- Sở Thiên nói có lý, vi mô mà nói, Triều Dương ban đầu lên tượng trưng sinh sơ bừng bừng. Vĩ mô mà nói Triều Dương từ phía đông lên, phía đông lại tượng trưng viên minh châu Thiên triều. Tôi đi xem, tôi thấy địa tiêu Bắc Kinh này là trước tiên tìm kiểm ta khi Triều Dương xem.
Tài xế ŧıểυ Lưu vâng theo chỉ dẫn của Sở Thiên bắt đầu lái chầm chậm khu Triều Dương. Tất Mậu Thịnh và Triệu Ngọc Hinh bắt đầu tập trung tinh thần quan sát xung quanh. Sở Thiên lại dựa vào người Tô Dung Dung ngửi mùi hương trên người Tô Dung Dung, nhàn nhạt quét qua một tòa cao ốc cách đó không xa.
Tô Dung Dung cắn tai của Sở Thiên, cười nói:
- Nhìn vẻ mặt của anh có phải nên đi phơi nắng không?
Sở Thiên không kìm được cười lên, xoay tay sờ eo của Tô Dong Dong mấy cái.
Tài xế ŧıểυ Lưu từ từ tới gần tòa cao ốc Sở Thiên nhìn trúng, bỗng nhiên hét lên:
- Dừng.
Tài xế ŧıểυ Lưu vội giẫm lên phanh, Tất Mậu Thịnh và Triệu Ngọc Hinh thu ánh mắt chăm chú lại, đều nhìn chằm chằm Sở Thiên.
Sở Thiên không nói gì, thần tình trở nên nghiêm túc, mở cửa xe ra, đi lên trước mấy bước, đứng ở đầu xe Jeep ngước nhìn tòa cao ốc không xa. Mấy người Tất Mậu Thịnh tất cả đều xuống xe, bọn họ nhìn thấy thần tình của Sở Thiên biết Sở Thiên phát hiện ra cái gì, thần tình cũng tỏ ra hiếu kỳ và hưng phấn.
- Thật là khối bảo địa phong thủy! Vương khí tích tụ!
Sở Thiên không khỏi tự chủ khen ngợi nói:
- Trái rồng xanh, phải hổ trắng, trước Chu Tước, sau Huyền Vũ, không có chỗ nào xây dựng địa tiêu Bắc Kinh thích hợp hơn chỗ này..
Tất Mậu Thịnh và Triệu Ngọc Hinh vội đi tới bên cạnh Sở Thiên hỏi:
- Chỗ nào?
Trong mắt Tô Dung Dung lóe ra ý cười, trong lòng rất khen ngợi thông minh của Sở Thiên.
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Sở Thiên lắc đầu thở dài xả giận tiếc nối nói:
- Đã bị người ta xây thành cao ốc rồi.
Tất Mậu Thịnh bức hỏi Sở Thiên lần nữa:
- Sở Thiên, không sao, trước tiên nói cho tôi biết là chỗ nào.
Ông ấy là phụ trách tìm bảo địa phong thủy, còn về xây dựng được hay không thì để cho các lão đầu của Trung Nam Hải định đoạt.
Tay phải của Sở thiên nhẹ chỉ về mũi nhọn chính là tầng mười tám, Hắc Long Tower.
Tất Mậu Thịnh và Triệu Ngọc Hinh nhìn theo hướng chỉ của Sở Thiên, quả nhiên nhìn thấy Hắc Long Tower khí thế sừng sững ngạo nghễ bất phàm. Tất Mậu Thịnh là người tạo nghệ thâm hậu, quét nhìn mấy cái sau đó biết là chỗ không giống bình thường, vui mừng nói:
- Lên xe, tới đó xem thử.
Bọn Sở Thiên lại lên xe Jeep, tài xế ŧıểυ Lưu đạp ga lao về hướng Hắc Long Tower. Anh ta cũng muốn xem bảo địa phong thủy Sở Thiên nói.
Sở Thiên uể oải dựa lên người Tô Dung Dung, Tô Dung Dung bóp cái mũi của hắn dịu dàng nói:
- Ngay may phải phơi nắng cho thật tốt!
Sở Thiên mỉm cười, thần tình trên mặt khó đoán.
Chiếc Jeep rất nhanh tới trước Hắc Long Tower, Sở Thiên và Tô Dung Dung lấy cớ không có xuống xe. Tất Mậu Thịnh và Triệu Ngọc Hinh bọn họ xuống xe thăm dò kiểm tra, trong lòng cũng không nghi ngờ.
Trong chiếc Jeep Tô Dung Dung hôn nhẹ Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Anh quả thật quá tài! Chỉ mấy câu nói thì đã đẩy hội Hắc Long vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười đùa nghịch tai của Tô Dung Dung nói:
- Ở đây quả thật là bảo địa phong thủy, nếu bọn người chú Tất thật sự nhìn trúng rồi, hội Hắc Long sẽ không phải càng phát tài hơn sao? Trưng thu của quốc gia đề bù hoàn toàn có thể để hội Hắc Long xây dựng mấy tòa nhà Hắc Long ở chỗ khác.
Tay ngọc của Tô Dung Dung đặt lên cổ của Sở Thiên cười nói:
- Trong này nhất định có huyền cơ em không biết. Em có thể bảo đảm bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền, người của hội Hắc Long tuyệt đối sẽ không chuyển đi.
- Đúng đấy, nó có thể trở thành hộ bị cưỡng chế bò nhất, lớn nhất.
Sở Thiên duỗi người nhàn nhạt nói:
- Dung Dung thật là thông minh, ngày mai chúng ta cùng phơi nắng cho thật tốt.
Đương nhiên Sở Thiên biết hội Hắc Long sẽ không dời đi, ai bảo nó là chỗ mai táng hội trưởng và tinh anh quá cố của hội Hắc Long chứ? Cho dù Chu Triệu Sâm khuất phục quyền uy của quốc gia quyết định dọn đi, thành viên khác hội Hắc Long cũng sẽ không chịu. Làm không tốt sẽ xảy ra tranh chấp, Chu Triệu Sâm không phải ngu xuẩn, tất nhiên biết. Nhưng đi đâu để áp chế quốc gia tựa hồ là khả năng không lớn lắm.
Cái vấn đề khó này cứ để Chu Triệu Sâm tự mình giải quyết đi, Sở Thiên nhàn nhạt cười, ánh mắt lại bị thu hút người ngoài cửa sổ xe đi qua. Long Vũ vai phải quấn băng gạc đang từ xe đi ra, hai tên bang chúng của hội Hắc Long phía sau từ tay câm cái túi của “Thần miếu Thiên Hữu”.