Đô Thị Thiếu Soái

Chương 304: Không đường về

Trước Sau

break
Bọn Hắc Sơn Đao tuân theo con đường rất gian nan, ăn món ăn cay nhất, uống rượu mạnh nhất, chơi dao nhanh nhất, giết người tàn nhẫn nhất, đối với bọn họ đó mới là cuộc sống mãn nguyện nhất.

Bọn Hắc Sơn Đao vừa vào con hẻm tối hẹp thì Sở Thiên đã theo phía sau bọn họ, tai của Hắc Sơn Đao hơi động, vừa xoay người với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhảy tới trước mặt Sở Thiên, trong tay đã lóe lên đoản đao sáng loáng, nhãn thần băng lãnh nhưng sắc bén.

Hắc Sơn Đao tùy ý bày ra tư thế, toàn thân lại tràn ngập công kích, nhìn Sở Thiên trẻ tuổi từng chữ nói:

- Tốt nhất cho tao một lý do đi theo, bằng không con dao này đâm vào trong cổ mày uống hết máu của mày.

Không có ai cho rằng Hắc Sơn Đao đang nói đùa.

Sở Thiên tỏ ra cười yếu ớt, từ từ giơ tay trái tay phải ra nắm lấy một sắp tiền dày dày bình tĩnh nói:

- Người anh em, vừa nãy những người bạn quần áo lụa là không có mắt trêu chọc cậu, vẫn xin cậu đại nhân đại lượng bỏ qua. Chuyện tối nay, sau này mọi người nước giếng không phạm nước sông, chỗ này ba vạn tệ thể hiện chút tâm ý nhỏ nhoi của ŧıểυ đệ.

Bọn Hắc Sơn đa͙σ ha ha cười lên, thì ra là bọn con cháu ăn chơi trác táng đó bị mình nện cho bán sống bán chết, lại nhìn thấy mình uy chấn bốn phương tàn sát tám hướng không chừng đã sợ hãi rồi, cho nến nhờ người đến đàm phán, những tên con cháu ăn chơi trác táng này cũng quá xem trọng mình rồi. Bọn họ là đến kinh thành làm đại sự, ức hiếp những con cháu ăn chơi trác táng phô trương thanh thế hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cũng không còn nhớ xung đột với bọn họ tối nay, nhưng người ta lại đã đưa tiền đến cũng không thể không nhận, xem là phần quà gặp mặt đến Bắc Kinh

Hắc Sơn Đao không chút khách khí cầm lấy ba trăm ngàn đồng trên tay phải Sở Thiên, ném cho đồng bọn bên cạnh đắc ý cười nói:

- Hay cho nhận thức của bọn mày, tao nhận ba trăm ngàn. Mày trở về nói cho chúng nó biết, sau này thấy chúng tao nhất định phải tránh, oán thù tối nay bỏ qua, những phế vật bọn mày cũng không có ý nghĩa gì.

Sở Thiên không ngừng gật đầu liền nói mấy câu:

- Đúng vậy, đúng vậy, Đao đại nhân đại lượng hào kiệt.

Lập tức chần chờ chốc lát bổ sung nói:

- Nhưng anh Đao tối nay đánh lật, ức nam ép nữ hội Hắc Long tuy hả hê, nhưng Bắc Kinh này hơn phân nữa đều là địa bàn của hội Hắc Long, bọn họ sẽ không để yên, Anh Đao phải cẩn thận.

Hắc Sơn Đao nặng nề hừ một tiếng, xem thường nói:

- Con mẹ nó, ông sợ gì hội Hắc Long? Vừa nãy đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, tao thấy Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, toàn là phế vật. Đợi ông tự lập núi, vung tay hô gọi bang hội khác, hoàn toàn không sợ lần lượt giải tán đầu hàng.

Hắc Sơn Đao nói tới chỗ này trên mặt đều nổi lên vẻ hưng phấn, hình như đã thấy được cảnh tượng mình xưng bá Bắc Kinh.

Sở Thiên cười mỉm gật đầu:

- Thần uy của anh Đao ở Bắc Kinh không ai có thể địch.

Sau đó lại ép giọng thần bí nói:

- Nhưng anh Đao à, trước khi đại sự chưa thành nhất định không được tới tòa nhà Hắc Long. Ở đó là tổng bộ của hội Hắc Long, cao thủ vô số.

Hắc Sơn Đao nghe thấy “cao thủ vô số” con mắt nhanh chóng sáng lên, vuốt cái đầu trọc, hận không thể bây giờ đi giết hết người trong Hắc Long Tower. Ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nặng nề vỗ lên vai Sở Thiên nói:

- Nhóc con, mày ở đâu?

Sức lực của Hắc Sơn Đao rất lớn, Sở Thiên biết gã đang thử mình, thế là giả bộ trọng tâm bất ổn lùi lại sau, xoa vai nói:

- Anh Đao sức mạnh quá lớn, ŧıểυ đệ đau. ŧıểυ đệ ở biệt thư Hoa Đô.

- Biệt thự Hoa Đô?

Hắc Sơn Đao nhe răng cười lóe lên mấy phần sát khí:

- Chắc là chỗ tốt, mày không phải là đệ tử băng đảng nào chứ?

Sở Thiên vội khoát tay cực lực phủ nhận nói:

- Không phải, không phải. Anh Đao anh xem thể trạng này của em có băng nào chịu chứ?

Hắc Sơn Đao liếc nhìn Sở Thiên mấy cái gật đầu nói:

- Mày đi đi!

Sở Thiên cung kính cáo từ, xoa bờ vai hướng cái ngõ nhỏ đi ra ngoài.

Sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy Sở Thiên đi rồi kéo đồng bọn bên trái thấp giọng nói:

- Theo nó xem điểm dừng chân cuối cùng của nó!

Đồng bọn bên trái nhẹ gật đầu nhanh chóng rời khỏi con hẻm xa xa đi theo Sở Thiên.

Đồng bọn phía sau không hiểu hỏi Hắc Sơn Đao:

- Anh Đao, tại sao phải theo thằng nhóc đó?

- Thằng nhóc đó luôn nhắc nhở tao không được đi chọc ghẹo hội Hắc Long, nhìn như có lòng tốt nhưng thực sự chính là muốn khơi mào sống mái của tao với hội Hắc Long.

Hắc Sơn Đao sờ cái đầu bóng giỏi giả ngu, bộ dạng đắc ý nói:

- Tao đoán thằng nhóc đó phải là người bang phái nào, hơn nữa có thù hận với hội Hắc Long. Bà mẹ nó, xem Hắc Sơn Đao tao là con người lỗ mãng à? Đợi Vân Phi về thì biết lai lịch của thằng nhóc đó rồi, tới lúc đó chúng ta trước dọn sạch bọn chúng, sau đó tính sổ hội Hắc Long. Con mẹ nó, hận nhất đứa nào bày mưu tính kế đùa giỡn ông.

Mấy người phía sau đều không tự chủ khen ngợi nói:

- Anh Đao anh minh.

Hắc Sơn Đao lại đắc ý cười lên, giơ giơ ba vạn tệ trong tay nói:

- Chúng ta dùng ba vạn của thằng nhóc đó đi hưởng thụ cho thật vui vẻ, nghỉ ngơi một chút dưỡng sức chờ Vân Phi trở về chúng ta giết bà mẹ nó không chừa manh giáp.

Dùng tiền của người ta đưa tịnh dưỡng tinh thần, lại đi giết người ta, đây là chuyện thích ý cỡ nào. Hắc Sơn Đao vuốt sau cái đầu trọc, nhuếch miệng giương nụ cười đa mưu túc trí.

Đương nhiên Sở Thiên sẽ không cho rằng Hắc Sơn Đao là một tên mãng phu, hắn luôn đánh giá cao đối thủ, xem trọng chi tiết, cho nên mới có thể sống tới bây giờ. Đi ra mấy trăm mét thì sau lưng Sở Thiên xuất hiện tên đồng bọn của Hắc Sơn Đao đi theo không nhanh không chậm. Không phải Sở Thiên quá cảnh giác, mà là người theo dõi quá cuồng ngạo, một khi cuồng ngạo thì sẽ trở nên mất đi phán đoán chính xác. Người theo dõi cho rằng Sở Thiên đơn thuần là nhân vật nhỏ, thiếu từng trải hoàn toàn không thận trọng cẩn thận, cho nên Sở Thiên rất dễ dàng nhận ra gã là người theo dõi mình.

Sở Thiên biết đối phương đến thăm dò lai lịch của mình, thế là nhẹ nhàng cười, không chú ý đi dạo xung quanh. Lúc đi qua phòng sách báo nhìn thấy bên trong có bán hình xăm dán trong lòng hơi động. Ném mười đồng cho ông chủ cầm lấy hai tấm hình xăm hắc long dán vào ngực, hắn muốn tối nay làm chút động tĩnh.

Sở Thiên chẳng khác gì như đi dạo, một lúc sau thì giơ tay đón chiếc taxi chạy về hướng biệt thị Hoa Đô.

Có một số chuyện rõ ràng đã trải qua nhưng nghĩ không thông, như tình cảm của Liễu Yên. Có một số chuyện tuy không có nghe thấy nhìn thấy, nhưng có thể nghĩ thông rõ ràng chân tướng như Hắc Sơn Đao phái người theo dõi mình.

Từ kính hậu của chiếc taxi, Sở Thiên nhìn thấy người theo dõi cũng đón taxi leo lên, trong lòng cười nhạt. Nếu đã không dẫn dụ được Hắc Sơn Đao khai chiến với hội Hắc Long, vậy thì để Hắc Sơn Đao gây chút phiền phức cho Lâm Đại Pháo vậy.

Bất luận người đáng sợ cỡ nào, nếu bạn hiểu được làm thế làm lợi dụng họ, họ chính là nô lệ của bạn. Bất luận sức mạnh đáng sợ cỡ nào bạn phải biết được làm thế nào lợi dụng nó, nó cũng sẽ trở nên lệ thuộc bạn.

Sở Thiên bảo xe taxi dừng gần biệt thự Hoa Đô, sau khi xuống xe nhìn thấy chiếc taxi của người theo dõi cũng tới rồi, cười nhạt một tiếng, đi về phía trước mấy bước rồi chuyển sang hướng khác, biến mất ở gần cổng biệt thự Hoa Đô.

Người theo dõi đi nhanh theo tới gần cổng, không có nhìn thấy Sở Thiên cho rằng Sở Thiên đã từ cổng đi vào rồi, thế là lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Hắc Sơn Đao thấp giọng nói:

- Anh Đao thằng nhóc đó quả thật đã vào biệt thự Hoa Đô rồi.

- Vân Phi, nếu tìm được chỗ rồi thì trở về trước. Quả nhiên thằng nhóc đó dám hạ bộ tao, tao đã thăm dò rõ chỗ biệt thự Hoa Đô là Hổ bang.

Hắc Sơn Đao cười lên, ngữ khí không che dấu được phấn chấn nói:

- Tối nay chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, sáng sớm chúng ta dùng máu rửa biệt thự Hoa Đô để vang danh Bắc Kinh.

- Được!

Vân Phi phấn chấn gác máy chuẩn bị tìm chiếc xe taxi.

- Đến cũng đến rồi, đừng về nữa.

Một âm thanh nhàn nhạt từ sau lưng Vân Phi truyền đến.

Vân Phi thất kinh cả người, nhưng lại đi tới gần.

Gã phát hiện nhất định không phải người bình thường, vừa muốn quay đầu lại, một nắm tay đã nhanh chóng đánh tới, Vân Phi hai tay đan vào nhau miễn cưỡng chặn lại sức mạnh của người đánh tới, liên tiếp lui lại phía sau mấy bước. Mượn ánh đèn yếu ớt ngẩng đầu nhìn tên trên mặt có hình xăm hắc long, đang tấn công như sấm sét lần nữa đánh giết tới, nắm tay của tay phải, thẳng tắp xông qua.

Vân Phi hai tay vận sức lực muốn lấy cứng chọi cứng, ai ngờ khi nắm tay của hai bên chạm mạnh, nắm tay của Vân Phi giống như là đánh lên khối sắt đau không chịu nổi, mất đi sức lực tạm thời, trong nháy mắt nắm tay của đối phương phóng qua cánh tay đánh trúng vào ngực của gã, Vân Phi giống như diều đứt dây bay về phía sau té ngã xuống chỗ biệt thự Hoa Đô, tạm thời hôn mê bất tỉnh.

Người trên mặt xăm hình hắc long khẽ mỉm cười, móc ra hình xăm hắc long dám lên mặt Vân Phi. Sở Thiên nhìn thấy hình dáng của gã giống như gặp qua rồi, tự mình nhàn nhạt cười lên, sau đó ném Vân Phi vào trong tường vây bên trong biệt thự.

Sở Thiên ngồi xổm xuống, nhặt lấy mấy viên đá ném ngọn đèn treo cao cao của biệt thự Hoa Đô. “Bụp bụp” hai tiếng đèn chiếu sáng lập tức tắt. Mấy đệ tử Hổ Bang canh cổng trước là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Sở Thiên. Sở Thiên lập tức nhảy lên đầu tường, mấy tên đệ tử Hổ Bang lập tức thổi còi lên và chạy về phía Sở Thiên.

Đệ tử Hổ bang trước mặt đã ràng nhìn thấy mặt Sở Thiên xăm hắc long, trong mặt thầm thất kinh. Chẳng lẽ Hắc Long hội trắng trợn đánh đến? Thế là bước chân chậm rãi nhanh lên, cái còi trong miệng lại liều mạng thổi lên.

Tảng đá trên tay Sở Thiên ném vào hai đệ tử Hổ bang chạy trước mặt, hai người đó bị tảng đá đánh trúng kêu thảm ngả xuống đất. Đệ tử Hổ Bang bên cạnh bị dọa thót tim, cho rằng trên tay Sở Thiên có súng vội tìm chỗ trốn, Sở Thiên nhân cơ hội này lập tức rời khỏi biệt thự Hoa Đô.

Cả biệt thự Hoa Đô sôi trào lên, sau khi đệ tử Hổ Bang tầng tầng bẩm báo truyền tới tai Trần Cát Mộng đã trở thành một số băng đảng của hội Hắc Long ý đồ trà trộn vào biệt thự Hoa Đô. Kết quả bị anh em Hổ Bang, ngăn cản kịp thời hành vi hung hiểm của bọn họ, cũng xảy ra xung đột với hội Hắc Long.

- Bọn mày làm sao biết bọn nó là người của hội Hắc Long?

Trần Cát Mộng nghi ngờ hỏi đệ tử Hổ bang:

- Chẳng lẽ là bọn nó nói cho mày biết? Cái này không hợp với lẽ thường?

Trần Cát Mộng biết, nếu muốn Lâm Đại Pháo tin là do hội Hắc Long gây nên thì trước tiên phải làm mình tin tưởng. Trần Cát Mộng cho tới nay có thể nhận được trọng dụng tín nhiệm của Lâm Đại Pháo, chính là vì anh ta đủ cẩn thận có thể cho lý do hợp lý.

Đệ tử Hổ bang tiến lên hai bước cung kính mở miệng nói:

- Quản lý Trần, không phải bọn nó tự giới thiệu mà là trên mặt bọn nó xăm hắc long. nɠɵạı trừ hội Hắc Long, bang hội nào có hắc long xấu xí trên mặt chứ?

Trần Mộng Cát thấy thuộc hạ có chút có lý, định đứng dậy, thấy điện thoại của Lâm Đại Pháo đột nhiên khẽ rung nhận được một tin nhắn, mở ra xem trong lòng trước là kinh ngạc, sau đó hồi phục bình tĩnh quay đầu nói với đệ tử Hổ Bang:

- Để đảm bảo an toàn, chúng bọn mày tỉ mỉ lục soát trong ngoài biệt thự cho tao, đặc biệt là chỗ phạm đến, tao sợ có người ẩn núp.

Đệ tử Hổ Bang lập tức tản ra đi lục soát.

Sau khi đệ tử Hổ Bang đi rồi, sắc mặt Trần Cát Mộng bình tĩnh xóa tin nhắn. Tin nhắn chỉ có hai từ “lục soát” tuy số điện thoại lạ nhưng Trần Cát Mộng lại biết là ai gửi cho anh ta. nɠɵạı trừ Sở Thiên, trên đời này còn có ai dám to gan làm loạn chứ?

Năm sáu đệ tử Hổ Bang cầm đèn chiếu sáng rõ vừa lục soát tới chỗ Sở Thiên nhảy lên đầu tường, thì nhìn thấy một người đang ngồi trên đất lắc lắc cái cổ mờ mịt hỏi:

- Đây là đâu? Sao mình ở đây?

Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy có người lạ đã kinh ngạc, lại nhìn thấy trên mặt người này xăm hắc long, rõ ràng chính là địch phạm lúc nãy, thế là lần còi thứ hai mãnh liệt thổi.

Chỉ trong chốc lát mấy chục tên đệ tử Hổ bang đã xách đao chém sáng loáng chạy trước tới Vân Phi vừa tỉnh lại, đằng đằng sát khí xông giết tới. Vân Phi chỉ nhớ bị người đánh lén đánh bất tỉnh, tỉnh lại lại thấy năm sáu tên đàn ông nhìn chằm chằm mình, sau đó lập tức lại nhìn thấy mấy chục người đàn ông xông qua giết mình.

Tuy Vân Phi không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết trên mặt mình dán hắc long, nhưng biết nếu mình không phản công lập tức sẽ trở thành hồn ma dưới con dao. Thế là dậm người nhảy lên tìm ra đoản đao trên người mình, chém ngã hai tên đệ tử Hổ Bang, sau đó lại chém chết bốn tên đệ tử Hổ Bang đánh lén. Trong khoảng thời gian ngắn đã giết người đến độ đỏ cả mắt.

- Anh Đao nói không sai, bà mẹ nó, Bắc Kinh thật là một người có khả năng đánh cũng không có.

Phi Vân đã chém bay mấy chục đệ tử Hổ Bang, còn mình chỉ bị thương nhẹ, không tự chủ được đắc ý:

- Tất cả đều là phế vật.

Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy Phi Vân hung hãn như vậy, tuy không sợ hãi nhưng ở địa bàn mình không có lý nào bị người ta sỉ nhục như vậy. Mấy tên đệ tử Hổ Bang nhìn nhau ra hiệu, móc ra câu liêm thừa dịp Vân Phi chỉ lo liều giết, mấy cái câu liêm sắt bay vụt ra giao nhau phóng qua người Vân Phi, sau đó kéo câu liêm về phía sau lập tức câu người của Vân Phi. Đệ tử Hổ Bang lại ra sức kéo móc sắt lên, lập tức đâm vào trong máu thịt của Vân Phi.

Sức chiến đấu hung hãn của Vân Phi nhanh chóng bị móc sắt tiêu hao gần phân nửa. Vân Phi cố chịu đau đớn, đoản đao trong tay dùng tận lực chém đứt hai sợi xích của cái móc sắt, giải phóng được một nửa tự do cơ thể, hướng tới đệ tử Hổ Bang cuối cùng nắm lấy móc sắt bổ tới đoản đao dính máu tươi chém bay đệ tử Hổ bang nắm móc câu. Vân Phi rút ra ba cái móc sắc trên người, càng ngày càng nhiều đệ tử Hổ bang bắn tới “A A A” ba tiếng kêu gào thảm thiết, ba đệ tử Hắc Bang người trúng móc sắc ngã lên đất.

Vân Phi chống đỡ cơ thể đứng dậy, bảy tám cái móc sắt lại chồng chéo nhau bay tới, Vân Phi liều mạng tránh né bốn năm cái, nhưng vẫn có hai ba cái móc sắt lại móc vào trong thịt Vân Phi, còn không đợi Vân Phi phản ứng, lại bay đến mười mấy cái móc sắt hoàn toàn hạn chế tự do của Vân Phi. Liền sau đó mấy tên đệ tử Hổ bang bổ đao đâm vào sau lưng, thắt lưng, Vân Phi làm Vân Phi máu tươi chảy ròng xuống.

- Bọn mày đều là bọn đê tiện vô sỉ.

Vân Phi nén đau đớn nâng đoản đao dính máo hì hục thở:

- Cho dù tao chết rồi Hắc Sơn Đao cũng sẽ báo thù cho tao. Bọn mày cũng sẽ không được chết yên!

- Con mẹ nó!

Một chiến tướng xách đao chém chạy tới nhìn thấy mười mấy thi thể của đệ tử Hổ Bang trên đất, tức giận đánh về phía Vân Phi:

- Chết tới nơi còn dám mạnh miệng?

Vân Phi mở mí mắt nặng nề nhìn đao bổ chém tới đã vô lực chống đỡ.

Đao của chiến tướng chém vào vai vào cổ của Vân Phi, máu tươi văng ra khắp nơi, chiến tướng mang mấy phần nhe răng cười:

- Thằng nhóc, tao muốn mày từ từ cảm nhận đau khổ của cái chết, để mày biết Hổ Bang không phải dễ ức hiếp, để mày biết những kẻ giết đệ tử Hổ Bang tao đều phải chết!

Chiến tướng gần như mặt đối mặt với Vân Phi bỗng nhiên cảm giác được vô cùng kinh ngạc vì nụ cười của Vân Phi, lập tức tay phải của Vân Phi vẫn bị móc sắc kéo vào bỗng nhiên sinh ra một sức mạnh cực lớn, dây xích chuyển động về phía trước mấy, Vân Phi đâm dao chém vào phần eo không hề đề phòng của chiến tướng.

Chiến tướng không tin bụm phần thắt lưng ấm ấm máu tươi chảy mạnh, lại làm người ta sợ hãi.

Trên thế giới này có loại người giống như trời sinh chính là người giết người

Trên thế giới này phần lớn người lúc hoàn toàn thất bại đều biến thành con thú bị vây.

Bọn họ là người không phải dã thú, nhưng trong thiên tính của bọn họ có sự vững vàng của gấu, tàn ác của sói, nhanh nhẹn của báo, gian xảo nhẫn nại của cáo.

Đệ tử Hổ Bang xung quanh rống lên giận giữ xông tới Vân Phi.

Khảm đao chém qua, đầu của Vân Phi ngã nhào, anh ta chết vui vẻ vì đã giết được chiến tướng. Nhưng cũng chết nghi hoặc, mãi tới đầu rơi xuống đất cũng không biết mình làm sao có thể đánh mất đầu.

Trần Cát Mộng chạy tới cũng không có nói gì, chỉ là nhẹ thở dài. Anh ta biết Sở Thiên lại ném phiền phức cho Hổ bang mà mình chính là đồng lõa lớn nhất. Nhưng đã bị Sở Thiên hoàn toàn trói lại rồi, chính mình kẻ trộm thuyền còn được lựa chọn sao?

Gió lạnh ập đến, Trần Cát Mộng chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói:

- Xử lý cho tốt thi thể này rồi đưa tới tòa nhà Hắc Long, chúng ta phải để người của hội Hắc Long biết, phái bao nhiêu người đến, chúng ta sẽ đưa bấy nhiêu thi thể lại. Hổ Bang trước đây không sợ hội Hắc Long, bây giờ không sợ, sau này cũng không.

Đệ tử Hổ Bang sau khi bị hào khí vạn trượng của Trần Cát Mộng kích động, vội vàng lĩnh mệnh.

Hắc Sơn Đao nghỉ dưỡng sức ở khách sạn Đông Hải đột nhiên nhận được tin nhắn từ di động của Vân Phi.

Tin nhắn ngắn gọn lại chấn động: chỗ dị thân, Hắc Long Tower.

Trong mắt Hắc Sơn Đao lộ ra tinh quang! Sát khí! Còn có lạnh lùng!

Hắc Sơn Đao không tin Vân Phi dễ dàng bị người ta giết, nhưng càng không tin lại càng muốn đi chứng minh. Cho dù trước mặt có bẫy rập trùng trùng, Hắc Sơn Đao gã cũng không sợ.

Gã tin mình, cũng tin thuộc hạ của mình, càng tin đao của mình.

Sở Thiên lúc này đang ở gần tổng bộ Hắc Long uống rượu đỏ, nghe nhạc xem cảnh đêm Bắc Kinh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, đợi bọn Hắc Sơn Đao đến. Hắn tin bất luận Hắc Sơn Đao tin hay không tin, sau khi nhận được tin nhắn từ máy điện thoại của Vân Phi gửi cũng sẽ tới tòa nhà Hắc Long để tìm kiếm dò xét.

Sở Thiên biết kế ném đá dấu tay này của mình đã có hiệu quả, Hổ bang đã nhận định Vân Phi là người của hội Hắc Long, sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy thi thể Vân Phi tất nhiên sẽ rửa máu tòa nhà Hắc Long, đây là tính nết trời sinh của kẻ phản cốt. Còn hội Hắc Long nhất định cho rằng Hắc Sơn Đao là người của Hổ Bang trước có xung đột ở quán bar Vô Sắc, sau đó liều chết xông vào tòa nhà Hắc Long để chém giết.

Sở Thiên uống hết rượu đỏ trong ly, ngước nhìn vì sao, đêm nay lại là đêm không ngủ.

Có lẽ nên bảo Phong Vô Tình cũng đến xem.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc