Tống Trĩ cuộn tròn trong chăn mềm, cảm giác xấu hổ lan từ ngón chân đến tận chân tóc, nhưng đoạn video trên điện thoại vẫn đang phát.
"Uống rượu à?" Nghiêm Hoài im lặng vài giây mới trả lời.
"Không được uống sao ạ?" Giọng Tống Trĩ đầy vẻ tủi thân một cách cố tình.
"Uống được, nhưng không được uống nhiều, không tốt cho sức khỏe." Tống Trĩ có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương từ loa, sau hai nhịp lặp lại, Nghiêm Hoài nói tiếp: "Không ở bên cạnh em, nên phải học cách tự chăm sóc bản thân nhé."
"Vâng, em nghe lời anh hết." Tống Trĩ đáp lại dứt khoát.
"Ngoan lắm."
Lưng Tống Trĩ lạnh toát, toàn thân run rẩy, răng cắn chặt đốt ngón tay, dày vò đến chết đi sống lại.
Nghiêm Hoài bị điên rồi sao? Rõ ràng biết cậu uống say nói năng lung tung, tại sao không cúp máy, tại sao còn tiếp tục nói chuyện với cậu? Lại còn nói những lời hơi ẩn ý nữa chứ
Giọng nói trong video vẫn tiếp tục.
"Tự nhiên gọi điện cho anh, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh ạ?" Tống Trĩ tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.
Giọng trầm ấm của Nghiêm Hoài bật cười hai tiếng, dịu dàng nói: "Được chứ."
Trong mắt Tống Trĩ, tiếng cười đó là sự chế giễu thẳng thừng.
"Vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ưm... Là thế này, đài truyền hình mời em tham gia chương trình tình yêu và hôn nhân gia đình, chồng ơi anh có thể đi cùng em được không ạ?" Tống Trĩ tỏ vẻ đáng thương: "Không được từ chối em nha."
"Được, anh sẽ thu xếp về sớm."
"Em đợi anh về, yêu chồng nhất!"
Thậm chí Tống Trĩ còn có thể nghe thấy tiếng hôn gió của chính mình vang trong điện thoại. Cậu khẽ rùng mình, cuộn chặt chăn hơn, con thỏ bông mà anh Nghiêm Hoài tặng như đang cười nhạo cậu trên đầu giường luôn kìa.
"Quản lý của em có ở đó không? Đưa điện thoại cho cô ấy đi."
Âm thanh ghi âm kết thúc tại đây, nhưng lúc này Tống Trĩ chỉ muốn sớm kết thúc cuộc đời thôi.
"Cốc cốc cốc…"
Tiếng gõ cửa đến không đúng lúc, suýt chút nữa đã tiễn Tống Trĩ đi.
"Cậu Tống, cậu Nghiêm gọi cậu xuống ăn cơm ạ." Là giọng của dì Lan.
Cả ngày hôm nay Tống Trĩ bị dày vò đến kinh khủng, cậu thò nửa đầu ra khỏi chăn: "Vâng, cháu xuống ngay ạ."
Tống Trĩ xuống giường, cố ý thay một bộ quần áo được ủi phẳng phiu, nhưng khi đến trước gương thì cậu chỉ muốn viết di chúc thôi.
Cậu che mặt không dám nhìn, vừa rồi đã đứng trước mặt anh Nghiêm Hoài với bộ dạng như vậy sao? Tống Trĩ túm lấy mái tóc xanh lè rối bù như cái ổ gà, tại sao lúc đó lại nảy ra ý tưởng nhuộm màu sắc xấu xí này chứ? Bị điên rồi hả?
Anh Nghiêm Hoài chưa bao giờ nhuộm tóc, chắc chắn cũng không thích người nhuộm tóc đâu.
*
Tống Trĩ hé cửa, nhìn dọc theo lan can cầu thang có hoa văn chạm rỗng bằng sắt màu đen, vừa lúc có thể nhìn thấy Nghiêm Hoài đang ngồi đọc báo ở bàn ăn.
Cậu hít sâu một hơi, dù sao cũng đã mất mặt rồi, còn sợ gì nữa. Tống Trĩ rón rén đi xuống, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nghiêm Hoài.
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mái tóc ngắn còn đọng nước của cậu.
"Không thích màu xanh nữa à?" Nghiêm Hoài nhướn mày.
Mười phút trước, Tống Trĩ đã dùng thuốc tẩy tóc để khôi phục lại màu tóc ban đầu. Cậu sử dụng loại thuốc nhuộm tạm thời, nên việc tẩy màu cũng rất dễ dàng.
Tống Trĩ lắc đầu, vốn dĩ cũng không thích.
"Ăn cơm đi."
Tống Trĩ gật đầu rồi kéo ghế ra, ngồi ở vị trí đối diện cách Nghiêm Hoài xa nhất.
"Ngồi xa như vậy thì làm sao gắp thức ăn?"
Bàn ăn hình chữ nhật dành cho tám người, để thuận tiện thì dì Lan thường dồn thức ăn về một phía.
"À." Tống Trĩ ngoan ngoãn đứng dậy, chọn một vị trí vừa có thể gắp được thức ăn, vừa cách xa Nghiêm Hoài nhất.
"Anh thấy em sáng và trưa nay đều chưa ăn gì." Giọng điệu của Nghiêm Hoài tuy không hung dữ, nhưng vẫn mang theo chút dò hỏi.
Tống Trĩ xúc một miếng cơm: "Vâng."
"Đồ ăn vặt anh đã bảo dì Lan cất hết rồi, mấy ngay nay không được ăn vặt nữa."
"Vâng." Hậu quả của việc làm bẩn thảm, Tống Trĩ cam chịu.
"Giận rồi sao?"
Tống Trĩ liếc mắt nhìn đôi đũa đang dừng lại của Nghiêm Hoài, đối phương đang nhìn về phía cậu.
Cậu chột dạ, vội vàng lắc đầu, cơm trong miệng cũng theo đó trở nên đắng ngắt.
"Phải ăn uống đầy đủ ba bữa mới được ăn đồ ăn vặt." Ánh mắt Nghiêm Hoài hướng về phía cổ tay mảnh khảnh của cậu: "Phải ăn bữa chính nhiều vào thì mới mập lên chút được."
Tống Trĩ gật đầu, ra sức lùa cơm trong chén.