Đường Tâm Nhan chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường rộng lớn, cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo trong căn phòng xa hoa càng làm cô thêm cô đơn. Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trên gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt cô lại chứa đựng một nỗi buồn khó tả.
Cô đặt điện thoại xuống, đôi tay nắm chặt lại như để kiềm chế cảm xúc, nhưng lòng cô vẫn dậy sóng. Đây không phải là lần đầu Phó Tư Thần lỡ hẹn với cô. Từ lúc kết hôn đến nay, mỗi lần cô chờ đợi, anh lại bận rộn công việc hoặc thậm chí chẳng có lý do gì rõ ràng. Dù biết điều đó, cô vẫn ôm hy vọng, mong chờ anh sẽ vì cô mà dành ra một chút thời gian vào ngày đặc biệt này.
Từng khoảnh khắc trong đêm sinh nhật, cô ngồi một mình trong căn phòng sang trọng ấy, lòng càng thêm tổn thương và mệt mỏi. Đường Tâm Nhan tự nhủ có lẽ đã đến lúc cô phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này, về tình yêu mà cô dành cho người chồng xa cách kia.
Cô mỉm cười buồn bã, đưa tay vuốt mái tóc dài, tự an ủi mình. "Có lẽ anh ấy chỉ là bận công việc thôi," cô thì thầm, cố thuyết phục trái tim đang dần nguội lạnh.
Nhưng sâu trong thâm tâm, Đường Tâm Nhan biết, đó không còn là lý do để cô có thể kiên nhẫn chờ đợi mãi mãi...