Ngọc Thù lên kinh
Đầu xuân tiết trời còn se lạnh, mặt trời chưa lên cao, bến tàu vận chuyển trên kênh đào trong thành Lương Kinh đã nhộn nhịp khác thường.
Vào thời điểm đó, giao thông đường thủy giữa hai kinh đô rất phát triển, tàu thuyền chở hàng qua lại tấp nập trên bến tàu, các phu khuân vác mồ hôi nhễ nhại, bận rộn chuyển từng thùng hàng từ boong tàu xuống.
Đây là một công việc vất vả, chỉ những gia đình nghèo khó, không còn cách nào khác mới đến bến tàu kiếm sống. Vì vậy, đa số phu khuân vác đều có cử chỉ thô lỗ, ăn mặc rách rưới, có người vì nóng nực liền cởi áo, trần trùng trục đi lại trên bến tàu, người qua đường nếu là nữ giới đều che tay che mặt, vội vàng tránh đi.
Bỗng nhiên có mấy gia nhân cao to tiến lên, không nói không rằng, kéo ra một tấm màn dài, phía sau là người dắt ngựa, đánh xe... một đám nha hoàn bà tử hùng hậu, trong nháy mắt đã chiếm nửa bến tàu.
Trong đó có kẻ tò mò nói: "Đây là nhà ai thế, bày binh bố trận lớn thế? Hôm nay bến tàu có khách quý đến sao?"
Người bạn đồng hành của hắn cười nói: "Nhìn trang phục của đám gia nhân kia mà còn không biết là nhà ai sao? Nhất định là người của phủ Khánh Quốc Công Tần gia rồi."
"Hôm nay, là con gái độc nhất của vị đại cô thái thái trong phủ họ vào kinh, lão thái quân nhớ thương cháu gái ngoại đã lâu, sao có thể không phái người đến bến tàu đón?"
Kẻ tò mò bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại nói: "Nghe huynh đài nói vậy, chắc là rất hiểu biết về phủ Khánh Quốc Công này nhỉ?"
"Hầy, chỉ là có một người thân của ta làm việc ở Tần gia, hầu hạ nhị lão gia làm chút việc vặt thôi." Tuy miệng nói khiêm tốn, nhưng trên mặt người bạn đồng hành lại lộ rõ vẻ tự hào.
Suy cho cùng, ai ở kinh thành mà không biết, tuy quyền quý nhiều, nhưng phủ Khánh Quốc Công vẫn là gia tộc nhà cao cửa rộng, hiển hách nhất chứ.
Lập tức hắn liền kể rõ ngọn ngành, thì ra lão phu nhân lai Tần phủ hiện giờ có hai con trai một con gái, con gái độc nhất này gả đến Kim Lăng, nhà chồng cũng là gia tộc danh giá ở địa phương, họ Trình, là gia đình có truyền thống học hành.
Chỉ là Tần thị mất sớm, cũng để lại một cô con gái. Phu quân của bà là Trình Hải góa vợ giữa chừng, nhưng lại không có ý định tái giá, vì Tần lão thái thái nhớ thương cháu gái ngoại, liền phái người nhà đưa con gái vào kinh, vừa có thể nương tựa bà ngoại, vừa có thể làm vui lòng bà, thay mẹ tận hiếu.
Hôm nay chính là ngày thuyền của Trình ŧıểυ thư cập bến kinh thành, không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng hô vang trên bến tàu, hai chiếc thuyền lớn lướt sóng mà đến, thuyền lớn nối thuyền nhỏ, trên cờ hiệu ở mũi thuyền có ghi chữ "Trình", chính là thuyền của Trình ŧıểυ thư.
Mọi người thấy trên thuyền chuyển xuống rất nhiều rương lớn nhỏ, lại có một chiếc xe có mái che màu xanh và tua rua đỏ được khiêng lên boong, chắc là đón Trình ŧıểυ thư từ khoang tàu lên, một đoàn người hùng hậu theo sau, ầm ầm tới rồi lại ầm ầm đi, không khỏi đều khen ngợi:
"Giàu sang thật, khí phái thật, Tần gia không cần phải nói, Trình gia cũng không hề kém cạnh, thảo nào có thể kết thành thông gia."
Nói về bên trong xe ngựa, ŧıểυ thư Trình thị tên là Ngọc Thù, đang cau mày dưới sự hầu hạ của nha hoàn.
Ngọc Thù này vừa tròn mười lăm tuổi, sinh ra xinh đẹp như hoa. Nàng mồ côi mẹ từ nhỏ, luôn sống nương tựa vào cha, tuy cha nàng là quan lớn, giữ chức Diêm vận sử Lưỡng Hoài, quyền cao chức trọng, nhưng lần này nàng vào kinh lại để cha một mình ở Giang Nam, hỏi nàng làm sao không lo lắng, thấp thỏm cho được đây?