Trong tiết thể dục buổi sáng, cả lớp được thầy giáo chia nhóm để khởi động rồi chạy bền quanh sân trường. Ánh nắng dịu buổi sớm trải dài trên nền gạch đỏ, gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi cỏ mới cắt. Không khí có phần tĩnh lặng, nhưng trong lòng Mai Ly lại đang lộn xộn phân tâm bởi truyện bởi chuyện vừa nãy.
Thật sự thì cô không nghĩ Duy Bảo sẽ thẳng thắn mà hỏi cô như vậy. Thật sự cô đã không biết phải trả lời như nào. Cô đã nói dối cũng không chắc Duy Bảo có tin lời mình hay không. Nhưng để tránh tương lai lặp lại cô nên dứt khoát với Duy Bảo từ bây giờ.
“Mọi người tập trung!” Giọng thầy giáo vang lên, kéo cô về thực tại.
Lớp trưởng nhanh chóng sắp xếp hàng ngũ. Bốn hàng ngang dàn đều giữa sân, tiếng giày thể thao chạm đất lạo xạo vang vọng khắp khoảng trống rộng lớn.
“Tuần sau kiểm tra bóng chuyền. Hôm nay các em tự luyện tập. Ai chưa nắm luật thì ôn lại, còn không thì vào sân tập đi. Nhớ khởi động kỹ để tránh chấn thương.”
Sau lời dặn dò, thầy rời khỏi sân, để mặc đám học sinh tự do vận động. Mọi người tản ra tiếng cười nói bắt đầu rộn rã.
Ài ! Bóng chuyền ! Là bộ môn mà Mai Ly sợ nhất, cô nhớ suốt 3 năm cấp 3, năm nào cũng học bóng chuyền. Nhưng cô đều không biết cách chơi.
“Ài… Bóng chuyền.”
Chỉ hai từ ngắn ngủi thôi đã đủ khiến Mai Ly muốn quay xe về nhà ngay lập tức.
Đây là môn thể thao mà suốt ba năm cấp ba, năm nào cô cũng gặp lại như một cơn ác mộng quen thuộc. Và cũng ba năm ấy, cô vẫn chẳng thể nhớ nổi luật chơi là gì, lại càng không biết cách phát bóng, chuyền bóng, hay đơn giản là… đứng đâu cho đúng.
Cô nhớ rõ cái cảm giác đứng giữa sân, mắt nhìn bóng bay tới, nhưng tay chân thì cứ đơ ra như khúc gỗ. Nhớ cả những lần né bóng theo phản xạ đến mức bị bạn cùng lớp kêu lên: “Mai Ly ơi, cậu chơi né bóng chứ không phải bóng chuyền nha!”
Lớp bắt đầu chia cặp luyện bóng. Không khí nhộn nhịp hẳn lên khi đám con gái túm tụm lại rôm rả rủ rê nhau, còn bọn con trai thì lười nhác đứng tản ra từng nhóm.
Mai Ly còn đang loay hoay chưa biết phải làm gì thì nhận ra... không ai gọi cô cả.
Linh Anh, nhỏ bạn học nổi bật vì gương mặt xinh xắn và giọng nói dịu dàng, ngay lập tức được vài bạn gái khác kéo tới. Họ cười đùa vui vẻ, như thể đã quen thân từ lâu. Người ta cứ vậy tự nhiên chọn nhau, tự nhiên tạo thành từng cặp, từng nhóm.
Còn Hạ Chi người được xem là thân thiết, lại cùng bàn với Mai Ly vừa thấy Mai Anh đã rảo bước đến đứng cạnh, cười tươi rói. Cô ta chẳng buồn nhìn Mai Ly lấy một cái, như thể sự tồn tại của cô là trong suốt. Chỉ cần xoay người là biến mất khỏi tầm mắt.
Mai Ly đứng đó, tay nắm chặt viền áo, mắt dõi theo Hạ Chi mà không nói gì. Cô không trách móc, cũng không ngạc nhiên. Ở thời điểm này, cô đã quen với việc bị xem nhẹ.
Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi bắt gặp ánh mắt Kiều Phương—ngồi một mình trên bậc thềm, tay chống cằm, dáng vẻ thảnh thơi như chẳng hề quan tâm đến việc chia nhóm. Cô ấy vẫn vậy, lạnh lùng và kiêu ngạo. Có vẻ như chẳng cần ai rủ rê, cũng không định chủ động.
Mai Ly chợt nhớ, Kiều Phương chơi bóng chuyền rất giỏi—giỏi nhất trong đám con gái. Cú đập bóng của cô ấy từng khiến cả lớp trầm trồ, thầy giáo cũng khen không ngớt. Nếu là trước đây, chắc chắn Mai Ly sẽ nhân cơ hội chạy tới đứng cùng, chỉ để được “kèm cặp” đôi chút, dù có thể lại bị chê dở thẳng mặt.
Nhưng bây giờ... hai người đang giận nhau.
Cô không nhớ rõ là giận từ lúc nào. Là từ một lời nói vô tình, hay một lần quay đi không chờ nhau nữa? Cũng có thể chỉ là vì cô đã thay đổi. Hoặc là vì Kiều Phương đã thay đổi.
Dù lý do là gì, khoảng cách ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Mai Ly cắn nhẹ môi dưới. Cô quyết định sẽ bước về phía Kiều Phương.
“Mai Ly.”
Một giọng nam vang lên phía sau khiến cô giật mình. Dòng suy nghĩ đang miên man lập tức bị cắt đứt.
Cô quay lại là Trọng Nhân.
Cậu đứng đó, tay cầm một chai nước, áo thể dục chưa kịp cài nút hết, để lộ xương quai xanh mờ mờ dưới lớp áo mỏng. Ánh nắng chiếu qua hàng cây, rơi đúng lên gương mặt cậu, làm đôi mắt cậu như sáng hơn, sâu hơn.
“Cậu chưa có cặp à?”
Mai Ly ngớ ra một chút, rồi khẽ gật đầu.
Trọng Nhân mỉm cười, một nụ cười không quá rạng rỡ, nhưng đủ khiến lòng người dễ chịu.
“Vậy tập cùng mình nhé?” Cậu nói như thể đó là điều tự nhiên nhất, không hề do dự, cũng không đợi cô đồng ý hay từ chối. Chỉ nhẹ nhàng, bình thản.
“Ơ…” Mai Ly hơi ngạc nhiên nhìn Trọng Nhân.
Cô không nghĩ cậu sẽ chủ động bắt chuyện, càng không nghĩ cậu sẽ mời cô tập cùng một cách tự nhiên đến vậy.
Theo phản xạ, ánh mắt cô lại hướng về phía khác về phía Kiều Phương.
Không biết từ bao giờ, Kiều Phương cũng đang nhìn cô. Ánh mắt ấy không rõ là đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa.
Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, Kiều Phương lập tức quay mặt đi.
Không một lời, không một biểu cảm.
Dũng khí từ nãy đến giờ của cô đã hoàn toàn tan biến theo biểu cảm này của Kiều Phương. Có lẽ...cậu ấy vẫn giận.
Mai Ly khẽ nghiêng đầu nhìn Trọng Nhân, giọng hỏi nhẹ như gió thoảng:
“Cậu không chơi với bạn hả?”
Trọng Nhân mỉm cười, ánh mắt mang theo chút ấm áp xen lẫn gì đó khó đoán.
“Tớ muốn tập cùng cậu,” Cậu đáp, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng ánh nhìn lại dừng nơi cô thật lâu.
Tim Mai Ly lúc này đã đập liên hồi, như thể chỉ cần Trọng Nhân tiến thêm một bước, nó sẽ nhảy bật ra ngoài. Cô tránh ánh mắt cậu theo phản xạ, nhìn xuống đôi giày thể thao của mình như thể ở đó có câu trả lời.
Nếu như là 7 năm trước… chắc chắn cô sẽ chạy trốn. Sẽ cúi đầu lảng tránh, rồi tìm một lý do để né ra xa, tránh luôn cả ánh nhìn dịu dàng ấy. Không dám mơ mộng đến cậu ấy.
Nhưng bây giờ bây giờ thì khác. Cô đã sống thêm một lần. Đã từng tiếc nuối, đã từng đau lòng. Nên giây phút này, dù trong lòng vẫn hỗn loạn, cô vẫn cố giữ bản thân đứng yên.
Trọng Nhân khẽ nghiêng đầu, đôi mắt dịu dàng như làn nước mùa thu chăm chú nhìn cô.
“Mai Ly,” cậu gọi tên cô, giọng không lớn nhưng đủ khiến cô ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Cô còn chưa kịp trả lời, thì cậu đã nghiêng người một chút về phía cô, hỏi:
“Cậu không thích tập cùng mình sao?”
Một câu hỏi tưởng chừng vô hại, nhưng khiến lòng cô rung lên dữ dội.
Mai Ly khựng lại, cổ họng nghèn nghẹn, không biết nên đáp thế nào. Cô đâu có ghét, cũng đâu có muốn tránh… chỉ là… chỉ là...
Ánh mắt Trọng Nhân vẫn nhìn cô chăm chú, không gặng ép, không vội vã, chỉ chờ đợi một lời đáp.
“Tớ không giỏi môn này lắm… cậu đừng cười nhé,” Mai Ly nói, giọng nhỏ như gió thoảng.
Trọng Nhân bật cười khẽ, không phải kiểu cười trêu chọc, mà là một nụ cười dịu dàng, ấm áp như nắng sớm. Cậu lắc đầu, giọng chậm rãi:
“Ly à, tớ chưa bao giờ thấy sở đoản của người khác là chuyện đáng cười cả.”
Cô hơi ngẩng đầu lên, bất giác chạm phải ánh mắt cậu trong veo, không một gợn giễu cợt. Chết thật mình đã 25 tuổi rồi mà vẫn bị cậu ấy làm cho rung động.
Mai Ly cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý để Trọng Nhân dạy mình tập bóng chuyền. Thật ra cô không giỏi môn này, mà cậu lại chơi khá ổn, dù sao tuần sau cũng kiểm tra rồi có gì mà phải từ chối chứ.
Trọng Nhân nhận quả bóng từ tay cô, khẽ nói:
“Cậu giữ bóng thế này, đừng căng thẳng.”
Cậu đứng chếch một bên, cúi người xuống, tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, điều chỉnh tư thế. Hơi thở dịu nhẹ phả bên má, gần đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp thở trầm ổn của cậu.
“Rồi, giờ dùng tay còn lại đập vào phần dưới bóng. Nhớ dùng lực cổ tay nhé.”
Giọng nói cậu trầm thấp, dịu dàng nhưng không mất đi vẻ trầm tĩnh vốn có. Một cảm giác an toàn kỳ lạ lan ra nơi trái tim Mai Ly.
Cô làm thử. Quả bóng bay lên, vẫn hơi lệch nhưng tốt hơn tưởng tượng. Trọng Nhân mỉm cười, nhẹ gật đầu:
“Làm tốt lắm. Từ từ rồi sẽ quen.”
Vài người đứng gần đó bắt đầu liếc nhìn. Đám con gái có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán:
“Ủa? Trọng Nhân đang chỉ Mai Ly kìa…”
“Ghê ta?”
“Nhìn hai người đó… có gì đó rất lạ.”Nhân, qua chơi bóng chuyền đi!” Một nam sinh từ bên kia sân gọi lớn, giọng hào hứng.
Trọng Nhân không quay đầu, vẫn đứng bên cạnh Mai Ly, tay chỉ nhẹ vào quả bóng: “Giữ cổ tay thế này sẽ dễ kiểm soát hơn.”
“Ê, kệ nó đi, đang bận.” Khang, bạn cùng bàn với Trọng Nhân, vừa chạy vừa phẩy tay, nhăn mặt với đám bạn. “Làm phiền chi, không thấy người ta đang ‘huấn luyện riêng’ à?”
Cả nhóm con trai cười ồ, vài ánh mắt còn cố tình đảo qua nhìn Mai Ly với ánh nhìn trêu chọc.
Mai Ly bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cảm giác mọi người đều đang nhìn hai bọn tôi.
Bỗng, giọng nói trầm thấp của Trọng Nhân vang lên bên cạnh:
“Cậu đừng để ý đến bọn họ.”
Cô chưa kịp trả lời, thì một giọng nói trong veo vang lên từ phía sau, như thể đã đợi đúng khoảnh khắc này để chen vào:
“Ủa, mọi người đang luyện bóng hả?”
Mai Ly xoay người lại, thấy Hạ Chi đang bước đến. Khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười tươi tắn, giọng điệu ngọt ngào đến mức khiến người ta phải cảnh giác.
“Cậu cũng tập phát bóng hả Mai Ly?” Hạ Chi nhìn trái bóng trên tay cô, rồi đảo mắt sang Trọng Nhân. “Hóa ra là được Trọng Nhân hướng dẫn riêng luôn nha~”
Câu nói không mang ý châm chọc trực tiếp, nhưng sắc thái thì rõ ràng như đang cắm một chiếc cờ đỏ giữa sân trường.
Mai Ly hơi khựng lại, nhưng Trọng Nhân vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. Cậu không quay sang Hạ Chi, chỉ nói với Mai Ly:
“Cầm bóng lên lại đi, mình tập tiếp.”
Hạ Chi đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo hai người. Nhưng lần này, nụ cười trên môi cô thoáng cứng lại.
“Thật trùng hợp ghê á,” cô nói, giọng vẫn trong trẻo. “Tớ cũng không rành bóng chuyền lắm đâu. Hay là… Nhân chỉ luôn cho cả tớ nhé?”
Mai Ly ngẩng lên, bất giác nhìn vào mắt Hạ Chi. Cô cười nhẹ.
Trọng Nhân mỉm cười lịch sự. “Ừ, được thôi. Nếu cậu muốn luyện thì lại đây, tớ chỉ.”
“Cả tớ nữa!” Một vài cô bạn khác cũng rối rít chen vào. “Tụi tớ cũng dở lắm, Nhân chỉ luôn cho tụi tớ với!”
Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào, nhưng Trọng Nhân vẫn không tỏ vẻ khó chịu. Cậu lùi lại một bước, chia khoảng cách đều cho mọi người, rồi bắt đầu giải thích từng bước cơ bản, giọng kiên nhẫn như ban đầu.
Mai Ly đứng đó, nhìn Trọng Nhân giữa vòng vây con gái, trái tim hơi chùng xuống một nhịp. Nhưng rồi cô lại thầm cười khẽ với chính mình tất nhiên rồi, Trọng Nhân vốn luôn tốt như thế với tất cả mọi người. Dù là ai, chỉ cần cần giúp đỡ, cậu đều sẵn lòng. Không thiên vị, không xa cách. Đó là điểm tôi thích ở cậu ấy.
Và cũng vì thế… sự ấm áp của cậu ấy chẳng bao giờ là của riêng ai cả.