Tôi đã trở lại năm 18 tuổi được một tuần, và cuộc sống của cô hiện tại là một chuỗi ngày lặp đi lặp lại: đến trường, về nhà, rồi lại đến trường. Cô cảm thấy chán nản, nhưng ít nhất, điều này còn tốt hơn việc phải đối mặt với áp lực công việc mà cô từng trải qua trong tương lai.
Tuy nhiên, việc quay ngược thời gian không chỉ đơn giản là sống lại những ngày tháng cũ. Mai Ly nhận ra rằng, cô đang có cơ hội để thay đổi những điều đã xảy ra, để sửa chữa những sai lầm và để sống một cuộc sống mà cô từng mong muốn.
Cô bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, những điều mà trước đây cô từng bỏ qua. Cô quan sát kỹ hơn những người xung quanh, lắng nghe họ nhiều hơn và cố gắng hiểu họ sâu sắc hơn.
Cả tuần qua, dù nhà cô và Duy Bảo gần nhau, nhưng trộm vía cô không hề chạm mặt với em ấy lần nào. Mai Ly thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì tránh được những tình huống khó xử. Cô tận hưởng sự yên bình này, tiếp tục cuộc sống học sinh thường nhật, đi học rồi về nhà, lặp đi lặp lại. Dù có phần chán nản, nhưng vẫn tốt hơn là phải đối mặt với những rắc rối không mong muốn.
Tuy nhiên, sự bình yên này có thể chỉ là tạm thời. Cuộc sống vốn dĩ không thể đoán trước, và những điều không mong đợi có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Mai Ly hiểu rằng, cô không thể tránh né mãi. Sớm muộn gì, cô cũng sẽ phải đối mặt với Duy Bảo và những cảm xúc phức tạp trong lòng mình.
Mai Ly dắt chiếc xe điện ra khỏi cổng, bánh xe vừa chạm nền đường thì ánh mắt cô khựng lại.
Trời còn sớm, ánh nắng chưa kịp gay gắt, con hẻm nhỏ vẫn còn chút sương lơ lửng như khói thuốc vừa tắt.
Cô chưa kịp ngồi lên xe thì ánh mắt đã dừng lại.
Đối diện, ngay trước cổng nhà mình, Duy Bảo đang đứng đó.
Đồng phục học sinh chỉnh tề, áo sơ mi trắng sạch sẽ, không sơ vin. Tay đút túi quần, chân hơi nghiêng, dáng tựa vào bức tường rào như thể đã đợi ở đó từ lâu. Mái tóc đen có hơi rối, vài sợi xõa xuống trán, gió thổi qua nhẹ. Dù sao không thể phủ nhận được em ấy rất đẹp.
Em ấy lớn rồi không còn là cậu nhóc gầy gò hay lẽo đẽo theo sau gọi chị ơi chị à cho em chơi với. Cũng không phải dáng vẻ trưởng thành, lạnh lùng khiến cô chán ghét như 7 năm sau. Bây giờ, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ khiến người khác khó dời mắt. Quả thật vẻ đẹp thời thiếu niên vẫn là tuyệt nhất.
Và cậu đang nhìn cô. Ánh mắt thẳng tắp, không giấu giếm, không né tránh.
“Chào chị,” cậu nói, giọng trầm và chậm rãi, mang theo chút lười biếng đặc trưng.
Cô khựng lại. Tay siết chặt tay lái.
“Ừ... chào em.” cô đáp lại, giọng khô khốc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô không dám nhìn lâu. Quay đầu, đẩy xe về phía trước. Chưa kịp làm gì, người bên cạnh đã thong thả song song đi cùng cô.
Duy Bảo không nhìn cô, nhưng lại mở miệng.
"Xe em hỏng rồi, cho em đi nhờ nhé,"
Cô khựng lại một nhịp, tay siết chặt tay lái, đầu vẫn không ngoảnh lại. Trong lòng thầm gào lên: Không, đừng có đùa kiểu đó...
"Sao lại hỏng?" Mai Ly hỏi.
"Em không biết, nó không chạy được. Chiều em mới đi sửa được," Duy Bảo đáp.
Nhưng tiếng bước chân kia vẫn đều đều bên cạnh.Thấy cô không có phản ứng cậu lại nói thêm.
“Không cho cũng được.” Cậu lại nói, giọng trầm thấp lười nhác, như đang nửa đùa nửa thật. “Em đi bộ vậy, nhưng sẽ muộn học mất,”
Mai Ly cắn môi, em ấy đã nhờ chẳng lẽ lại không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể nói khẽ:
“Lên đi.”
Cô không quay đầu lại, nhưng nghe rõ tiếng động sau lưng âm thanh của ai đó ngồi lên yên sau, rất nhẹ, nhưng lại khiến lòng cô hỗn loạn không thôi.
Dưới ánh nắng sớm mờ nhạt, chiếc xe điện lăn bánh chậm rãi trên con đường quen thuộc. Gió nhẹ lướt qua má, mang theo hương hoa sữa vương vất đầu thu. Nhưng với Mai Ly, mọi giác quan dường như rối loạn.
Không phải vì thời tiết. Mà là vì người ngồi phía sau.
Cô không dám nói gì. Hai tay nắm chặt tay lái, lưng căng cứng, gáy như nóng lên vì bị ánh mắt ai đó dán vào.
Cậu ta ngồi yên, không chạm vào cô, không phát ra tiếng động nào, nhưng sự hiện diện lại rõ ràng đến nghẹt thở.
Duy Bảo đang nhìn cô. Không che giấu, cũng chẳng e dè. Ánh mắt như có trọng lượng, nặng nề đè lên bóng lưng cô từ đầu đến cuối.
Mai Ly chỉ biết cầu trời cho mau mau tới trường. Với tính cách 7 năm sau của Duy Bảo có khi đã ôm chầm cô từ phía sau rồi, cũng may lúc này thằng nhóc vẫn còn ngoan.
“Dạo này...” Đột nhiên cậu ta lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến lòng cô khẽ rung lên.
“Cảm giác như chị... đang tránh mặt em.”
Mai Ly không đáp, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Con đường sáng sớm vẫn vắng lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đất và tiếng tim cô đập hỗn loạn.
Cô mím môi. Rõ ràng là tránh thật. Còn tưởng làm rất khéo, không ngờ vẫn bị phát hiện.
“Không có.” Cô đáp khẽ, đến cả bản thân cũng không tin nổi câu nói đó.
Cô biết cậu cũng chẳng tin.
Phía sau im lặng một lúc, rồi cậu chậm rãi lên tiếng, như thể đang nói chuyện với chính mình.
“Lúc trước chỉ cần gọi một tiếng ‘chị ơi’, chị sẽ quay lại ngay. Bây giờ gọi bao nhiêu lần cũng chẳng thấy đâu.”
Câu nói ấy không mang trách móc, chỉ là một tiếng thở dài rất khẽ, rơi vào tai như giọt nước nhỏ vào lòng chảo đang nóng.
Mai Ly cắn môi, tay nắm chặt hơn. Gió lướt qua tai, mang theo chút nhói buốt.
Cô không biết nên đáp lại thế nào.
Cô vẫn quyết định chối "Chị không có, sao lại phải tránh mặt em chứ?" Mai Ly cố gắng ngượng cười, giọng hơi lạc đi.
“Nói dối.” Duy Bảo đáp, không gắt gỏng mà chỉ đơn giản là sự thật nhẹ nhàng vỡ ra trong không gian.
Mai Ly không nói gì, chỉ cố gắng giữ im lặng, một phần vì không biết phải trả lời thế nào, một phần vì không muốn thừa nhận điều mà cậu ta đã nhận ra.
Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, nhưng Duy Bảo lại không ép buộc. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi phía sau, không nói thêm lời nào nữa, nhưng sự hiện diện của cậu vẫn như một bóng ma dính chặt vào cô.
Lặng lẽ trôi qua một quãng đường, từng nhịp đạp xe đều đặn vang lên trong không gian im ắng. Duy Bảo không lên tiếng nữa, nhưng Mai Ly có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu dõi theo từng động tác của mình. Cảm giác ấy làm cô không thoải mái, nhưng lại không thể nào xua đi.
“Chị...” Cậu ta lại lên tiếng, lần này giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn, như đang suy nghĩ gì đó. “Có thể em... làm gì sai không?”
Mai Ly khựng lại một chút, tim đập mạnh. Cô không thể hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy. Cậu ta là người làm sai sao? Cảm giác lạ lùng này khiến cô bối rối, nhưng cô không thể thừa nhận bất cứ điều gì.
Cô lắc đầu nhẹ, giọng bình tĩnh, nhưng có chút run rẩy: “Không, em không làm gì cả.”
Đúng vậy, Duy Bảo ở thời điểm này chẳng làm gì sai cả, và thật ra, em ấy còn chẳng có lỗi gì với cô. Cô mới là người đang trốn tránh, nhưng không thể nói ra.
Chỉ một lát sau, cô đã đến cổng trường. Mặc dù quãng đường không dài, nhưng cả hai người đều im lặng suốt cả hành trình. Một sự im lặng nặng nề, khó tả.
Mai Ly dừng lại, cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tới nơi, nhưng trong lòng lại đầy mâu thuẫn. Duy Bảo vẫn đợi cô ở ngoài.
Cô đưa xe vào bãi, vừa quay ra đã thấy Duy Bảo vẫn đứng đó, chờ cô. Cậu tựa người vào tường, ánh mắt bình thản nhìn dòng học sinh đi ngang, nhưng khi cô bước đến gần, ánh mắt ấy lại dừng lại trên người cô.
Mai Ly do dự một lúc, rồi cất tiếng gọi, giọng khẽ như gió thoảng.
“Bảo.”
Mai Ly tránh ánh mắt cậu, nói nhỏ:
“Em đừng hiểu lầm… Chị không cố ý tránh em. Dạo gần đây tâm trạng chị không tốt, nên... khó ở với mọi người một chút. Không phải chỉ riêng em.”
Cô biết cô nói dối nhưng cũng đâu thể nào thừa nhận. Nhưng mà vẫn phải nói gì đó để giải thích với Duy Bảo.
Duy Bảo không đáp ngay. Ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn cô, như thể đang cố phân biệt thật giả trong từng từ, từng biểu cảm.
Lúc sau, cậu mới chậm rãi mở miệng, giọng điềm đạm:
"Ra về nhớ đợi em," Nói xong, Duy Bảo quay người, bước về phía lớp học mà không ngoảnh đầu lại.
Mai Ly đứng yên. Gió đầu thu nhẹ lướt qua mái tóc cô, mang theo cảm giác lành lạnh mơ hồ. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng trái tim cô lại không yên nổi. Liệu em ấy có tin mình nói không?
Tuy đã bước đi, nhưng khi chỉ còn lại một mình, Duy Bảo khẽ siết chặt quai cặp, dáng người thẳng tắp dưới nắng sớm.
Gió lướt qua bờ vai cậu, thổi nhẹ mấy sợi tóc mái rũ xuống trán. Trong mắt cậu vẫn là nét bình thản, nhưng khóe môi hơi cong lên, không rõ là đang cười hay đang tức giận.
Không quay đầu lại, Duy Bảo chỉ khẽ lẩm bẩm giọng rất khẽ, như đang nói cho chính mình nghe:
“Chị là đồ nói dối.”
Nét dịu dàng trong mắt cậu phút chốc tan biến, thay vào đó là chút gì đó lặng lẽ và sâu không thấy đáy.