Chạy Trốn Khỏi Em Trai Nhà Bên

Chương 7: Cảm xúc đan xen

Trước Sau

break

Tiết học trôi chậm chạp như một cuộn băng tua chậm. Mai Ly ngồi bên cửa sổ, ánh nắng nghiêng xuyên qua tán cây, hắt lên gương mặt cô những vệt sáng mờ nhòe. Bên ngoài, ve vẫn kêu, gió vẫn thổi, còn trong lòng cô... một góc ký ức cũ đang trỗi dậy.

Năm đó, cũng là mùa hè, cũng là phòng học này. Cô từng ngồi ở hàng ghế cuối, lặng lẽ quan sát một người.

Trọng Nhân.

Cậu ấy hay đến lớp sớm, mỉm cười và tay luôn cầm theo một quyển sách. Cô từng không hiểu vì sao một nam sinh lại có thể tỏa nắng đến vậy, cho đến khi nhận ra, bản thân đã bắt đầu chú ý đến từng điều nhỏ nhặt nơi cậu.

Cô nhớ rõ có một lần, trời mưa rất lớn, mà cô thì quên mang áo mưa. Lúc đang loay hoay dưới mái hiên, Trọng Nhân bước đến, lặng lẽ dúi vào tay cô chiếc áo khoác của mình rồi quay đi. Không nói nhiều, không ướt át tình cảm, chỉ đơn giản là một hành động dịu dàng khiến trái tim cô rung lên. Hôm ấy, áo cậu ướt sũng, còn cô thì chẳng biết nói gì ngoài câu "cảm ơn" lặp đi lặp lại.

Tôi chưa từng nghĩ cậu ấy sẽ thích mình. Cậu ấy luôn đối xử tử tế với tất cả mọi người.

Ký ức ấy tưởng đã bị bỏ lại phía sau, nhưng giờ, khi cô đứng trước cậu một lần nữa biết rõ rằng cậu từng thích mình và hiện tại là thời điểm trước cả khi điều đó xảy ra trái tim cô lại đập loạn nhịp như năm nào.

Mai Ly ngồi yên bên bàn học, ánh mắt vô thức rơi ra ngoài cửa sổ. Nắng nhạt xuyên qua lớp rèm mỏng, rơi lên bàn tay cô, ấm áp mà mơ hồ. Tâm trí cô cứ thế trôi dạt trong những tầng ký ức chồng lớp như sóng.

Cho đến khi...

"Cậu không định chép bài à?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên sát bên tai, kéo cô trở về với thực tại.

Cô giật mình quay sang. Hạ Chi bạn cùng bàn đang nghiêng người về phía cô, mỉm cười nhẹ. Gương mặt ấy đẹp theo kiểu mềm mại, ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt lại như có một tia sáng sắc lạnh lóe lên.

Mai Ly nhìn chằm chằm Hạ Chi. Cô nhớ cô bạn này lắm đấy.

Con nhỏ rắn độc này.

Trước kia, cô từng xem Hạ Chi là người bạn thân thiết nhất, từng tin tưởng, từng chia sẻ mọi chuyện. Ấy vậy mà sau khi tốt nghiệp, mọi sự thật mới vỡ lẽ. Hạ Chi đứa giỏi nhất trong việc nở nụ cười dịu dàng trong khi đâm sau lưng người khác. Chính cô ta là người đứng sau những hiểu lầm giữa Mai Ly và Kiều Phương. Là người khiến cô mất mặt trước lớp nhiều lần, nhưng lại luôn biết cách tỏ ra vô tội đến mức ai cũng tin cô ta là nạn nhân. Toàn dìm mình rồi nâng cậu ta lên. Mãi đến khi ra trường, cậu ta lật mặt, tôi mới biết mình thật ngu.

Một con rắn đội lốt thiên thần.

Mai Ly hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, không rõ là chào hỏi hay là... một kiểu cảnh giác.

Cô nhìn thẳng lên bảng, tỏ ra như không nghe thấy gì.

Nhưng Hạ Chi nào dễ dàng bỏ qua.

“Lúc sáng cậu và Trọng Nhân… cùng đến trường sao?” Hạ Chi cất giọng nhẹ nhàng, gần như thì thầm bên tai, nhưng từng chữ đều rõ ràng như thể được gọt giũa cẩn thận.

Mai Ly không quay đầu, tay vẫn cầm bút, hờ hững lật sang trang vở trắng. “Trùng hợp thôi.”

"…Hai cậu cùng nhau trèo tường vào sao?"

Giọng Hạ Chi vang lên như gió mát đầu hè nhẹ nhàng đến mức người ngoài nghe qua còn tưởng đang hỏi thăm cho có lệ.

"Ừ," Mai Ly đáp, khóe môi khẽ cong lên, "Vui lắm đó."

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, ánh mắt thản nhiên mà sâu thẳm, liếc nhìn Hạ Chi như một lời khiêu khích không thành tiếng.

Cô biết mà. Biết rõ Hạ Chi cũng thích Trọng Nhân. Hồi đó, ánh mắt Hạ Chi nhìn Trọng Nhân có thể giả vờ thờ ơ trước người khác, nhưng không qua được mắt một đứa con gái cũng thầm thích cậu như cô.

Chính bởi vì biết điều đó, nên cô luôn cẩn thận giữ khoảng cách với Trọng Nhân, không dám mơ mộng. Đã từng nghĩ, nhường một bước để giữ tình bạn ai ngờ đâu lại nhường nhầm cho một con rắn độc.

Hạ Chi không nói gì nhưng Mai Ly biết, cô ta đang rất khó chịu.

Ánh mắt cô lại lướt sang Kiều Phương người bạn từng thân thiết nhất trong những năm tháng cấp ba. Giờ phút này, Kiều Phương đang chăm chú ghi chép, dáng vẻ bình thản như chẳng có gì xảy ra. Vẫn là cô bạn ấy tóc buộc cao gọn gàng, bút dạ quang luôn kẹp sẵn trên tay vẫn là dáng vẻ chăm học, nghiêm túc như năm nào.

Từng có một thời, ba người họ cô, Kiều Phương và Hạ Chi thân nhau đến mức không gì có thể chen vào được. Cô cứ nghĩ tình bạn ấy sẽ kéo dài mãi, sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau trưởng thành. Nhưng rồi mọi thứ đổ vỡ. Mà kẻ khơi mào, không ai khác chính là Hạ Chi. Còn cô thì ngu ngốc chẳng hay biết gì.

Mai Ly cúi đầu. Trong lòng có chút chua xót lẫn tiếc nuối.

***

Giờ ra chơi, tiếng chuông vừa vang lên là cả lớp đã nhốn nháo. Mấy đứa con gái tụm năm tụm ba kéo nhau ra hành lang, vừa hóng gió vừa tám chuyện. Mai Ly cũng bị lôi theo.

Chỗ họ đứng có vị trí tuyệt vời: nhìn thẳng ra sân bóng rổ phía dưới. Mặt trời không quá gắt, gió nhè nhẹ thổi, còn trai bóng rổ thì vẫn là cảnh đẹp nhất trong mắt bọn con gái.

“Trời ơi nhìn kìa! Số 10, đẹp trai muốn xỉu luôn á!”

“Không không, số 7 mới đúng gu tôi, trắng trẻo cao ráo, cười một cái là điếng người luôn.”

Mai Ly dựa hờ vào lan can, ánh mắt lướt qua đám con trai đang chạy trên sân. Mồ hôi lấm tấm nhưng lại trông vô cùng có sức sống. Thú thật thì… đúng là mát mắt thật. Dù cô chẳng còn là thiếu nữ mộng mơ như trước, nhưng đứng trong bầu không khí thanh xuân sôi nổi thế này, cũng khó mà không bị cuốn theo.

“Các bồ nhìn em đang ngồi uống nước kìa,” một bạn nữ đột nhiên chỉ tay về phía sân trường, giọng nói xen lẫn chút phấn khích.

Cả đám lập tức quay đầu nhìn theo như một phản xạ tự nhiên. Ai cũng cố chen ra lan can để tìm cho được “em” trong lời bạn mình nói.

Mai Ly cũng theo quán tính nhìn theo, nhưng chỉ vừa thoáng thấy người đó, cô lập tức giật mình lùi một bước vào trong, như thể nếu bị phát hiện sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Là Duy Bảo.

Cậu đang ngồi dưới gốc cây gần căn tin, một tay cầm chai nước, tay kia gác hờ lên đầu gối. Dáng ngồi trông có vẻ lười biếng, nhưng lại rất thu hút. Mái tóc đen rối nhẹ bay theo gió, gò má ửng hồng vì nắng, và khi cậu ngẩng đầu lên uống nước trời ơi, quả thực là một khung cảnh khiến đám con gái đứng trên tầng phải xôn xao.

“Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai!”

“Em này năm nay học lớp 11 á hả? Trẻ thế mà chững ghê.”

“Mặt lạnh lạnh kiểu đó là gu tớ!”

“Em này gần nhà Mai Ly nè, hôm nọ tớ qua nhà Ly mượn sách thấy hai người đứng nói chuyện với nhau,” Hạ Chi đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lại như một cú giáng giữa trán Mai Ly.

Một vài ánh mắt tò mò lập tức xoay về phía cô.

“Thật hả?”

“Trời, gần nhà mà không giới thiệu cho chị em tụi này hả Ly?”

“Có uẩn khúc gì không?”

“Là chị em hàng xóm thôi,” Mai Ly đáp.

“Ê mai tôi sang nhà bà chơi nhé,” một người bạn nhanh nhảu nói. Cả đám cười, Mai Ly cũng cười. Cô vô thức quay xuống nhìn chỗ của Duy Bảo.

Không biết từ lúc nào, cậu đã ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng hướng thẳng về phía cô. Ánh nhìn ấy không tránh né, không dao động.

Bốn mắt chạm nhau.

Duy Bảo cười khẽ. Rất nhẹ. Gương mặt góc cạnh với sống mũi cao, đường xương hàm rõ ràng khi cười nhẹ một cái, khí chất nam tính ấy cứ thế hiện ra rõ ràng.

Ánh mắt cậu thiếu niên dưới sân như cơn gió nhẹ len lỏi vào ký ức Mai Ly, khiến cô bất giác nhớ lại... tương lai.

Nơi đó, Duy Bảo không còn là cậu trai hay nhìn cô từ xa nữa. Cậu đã trưởng thành, cao lớn, mạnh mẽ và... nguy hiểm. Ánh mắt cậu khi ấy không còn ngây thơ như bây giờ, mà là ánh nhìn đầy chiếm hữu và ngang ngược. Cậu không còn gọi cô là “chị” nữa, mà gọi thẳng tên cô rõ ràng, mạnh mẽ, và đầy ý tứ.

"Mai Ly, đừng mơ thoát khỏi tôi lần nữa."

Cô nhớ cái đêm mưa hôm đó, khi cả hai đứng dưới hiên nhà. Duy Bảo kéo cô lại, hôn cô bất chấp sự chống cự, mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô gào lên rằng cưỡng ép như vậy là sai trái. Nhưng cậu chỉ siết chặt hơn, thì thầm bên tai cô bằng giọng khàn khàn:

“Vậy chị báo công an đi, báo công an bắt em đi.”

Và giờ đây, khi nhìn lại ánh mắt hiền lành của cậu thiếu niên ngồi dưới sân trường, trái tim Mai Ly như thắt lại. Cô lập tức xoay người, bước nhanh vào lớp cô không muốn đối diện với ánh mắt ấy, càng không muốn tương lai đó xảy ra.

Làm sao cô có thể có tình cảm với Duy Bảo được chứ? Cô chơi với thằng bé từ hồi nhỏ, cô coi cậu chẳng khác gì Tuấn như em trai mình. Mai Ly lắc đầu. Không thể để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.

Phía sau lưng, ánh nắng vẫn rọi xuống sân trường. Và Duy Bảo vẫn ngồi đó. Cậu đã tắt nụ cười tựa gió, gương mặt như không có gì xảy ra. Nhưng trong đôi mắt ấy là một ngọn lửa âm ỉ, đang nhen nhóm từng chút một.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc