Chạy Trốn Khỏi Em Trai Nhà Bên

Chương 6: Rắc rối

Trước Sau

break

Mai Ly bước vội ra khỏi nhà, lòng rối như tơ vò. Cô quên mất hôm nay phải đi học. Bảy năm làm việc hành chính đã ăn sâu vào nhịp sống của cô, khiến đồng hồ sinh học quen với việc dậy lúc bảy rưỡi sáng, thong thả ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm. Nhưng bây giờ, cô là học sinh. Một học sinh lớp 12.

Chiếc đồng hồ trên điện thoại nhấp nháy 6 giờ 50. Trường chỉ cách nhà vài phút đi xe, nhưng từng ấy cũng đã là muộn.

"Ôi thôi... cổng trường đóng rồi," Mai Ly thở gấp, mắt dán vào cánh cổng sắt màu xanh đã khép kín. Cô đứng yên, lòng cuống cuồng. Hồi còn đi học, cô chưa từng bị đi muộn. Nhưng hôm nay ngay ngày đầu tiên sau khi trùng sinh cô lại để xảy ra chuyện này.

Tối qua, cô háo hức đến mức không tài nào ngủ được. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô lại được làm học sinh, được mặc đồng phục, ngồi trong lớp học cũ và quan trọng nhất… có thể gặp lại những người bạn xưa trong đó có cả cậu ấy.

Cô vui đến mức cứ trằn trọc mãi, tim đập rộn ràng như một đứa trẻ trước chuyến dã ngoại. Rốt cuộc, đến lúc ngủ được thì trời cũng đã gần sáng.

Và bây giờ, hậu quả là… cô đang đứng bên ngoài cánh cổng trường bị khóa, bối rối không biết phải làm gì.

"Chạy như điên mà vẫn muộn học," một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên từ phía sau.

Mai Ly quay lại cô không thể nào nhầm được khuôn mặt ấy.

Là Trọng Nhân.

Ánh mắt sâu và bình lặng, như thể có thể nhìn xuyên qua người khác. Hàng mi dài rũ nhẹ, tạo nên vẻ gì đó vừa lười biếng vừa cuốn hút. Sống mũi cao, thẳng. Môi mỏng khẽ nhếch thành nụ cười nửa miệng đầy trêu chọc.

Tóc cậu hơi rối, có vẻ cũng vừa vội vàng đến trường. Mấy lọn tóc con rủ xuống trán khiến gương mặt thêm phần mềm mại. Bộ đồng phục mặc chỉnh tề, không quá gò bó, phong thái lại tự nhiên.

Mai Ly nhìn chằm chằm cậu vài giây, như thể quên mất tình huống hiện tại.

Cô cắn nhẹ môi dưới, tự nhủ: Bình tĩnh. Dù là lần đầu gặp lại… cũng không thể để lộ mọi thứ như vậy.

"Ly cũng đi muộn hả?" Trọng Nhân vuốt tóc, hỏi nhẹ.

Mai Ly ngượng ngùng gật đầu. "Giờ phải làm sao đây?"

Cô nhìn cánh cổng đóng kín như tường thành, trong đầu tính đủ cách: trèo tường? Chạy ra cổng phụ? Hay đứng đây chờ thầy giám thị đến phạt?

"Muốn trèo không?" Trọng Nhân hỏi, nhíu mày khi thấy cô cứ nhìn hết cổng đến bức tường bên cạnh.

"Đừng đứng đực ra nữa," cậu nhếch môi cười, "Qua kia gửi xe đi rồi chúng ta trèo tường."

Mai Ly còn đang ngập ngừng thì Trọng Nhân đã kéo tay cô đi, không để cô từ chối.

Tim cô đập mạnh. Có lẽ vì sự tự nhiên ấy. Cậu hành xử như thể họ đã quen thân từ lâu, như chưa từng có khoảng cách nào giữa hai người.

"Nhanh lên, không thì muộn thật đấy," Trọng Nhân giục, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, rồi vội vàng đi đến khu gửi xe.

Mai Ly đành lẽo đẽo theo sau. Trong lòng rối bời, có chút bất ngờ. Tình huống này… cô không lường trước được.

"Cao quá…" Mai Ly nhìn lên bức tường, khẽ than.

Trọng Nhân không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi quay sang nói: "Trước tiên ném cặp sang."

Cậu nhanh chóng tháo ba lô, ném qua bên kia. Mai Ly cũng làm theo, dù hơi ngại khi đứng gần cậu thế này.

"Để tôi giúp," Trọng Nhân nói rồi khom người xuống.

Mai Ly nhìn cậu, khựng lại một chút. Cô biết không thể trèo nếu không có cậu giúp. Nhưng sự gần gũi này khiến cô thấy khó xử.

"Nhanh lên, trước khi có ai tới," Trọng Nhân nhắc, giọng có chút đùa cợt.

Mai Ly hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Cô đặt chân lên tay cậu, trèo lên.

Khi cô lên được đỉnh tường thì lại không dám nhảy xuống. Trong lúc cô còn loay hoay, Trọng Nhân đã bật người lên, rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Cậu phủi tay, ngẩng lên nhìn cô. "Xuống được không?"

Mai Ly nhìn xuống, rồi lại nhìn cậu. "Cậu cứ vào trước đi, tớ xuống ngay."

Trọng Nhân phì cười. "Xuống đi, tớ đỡ."

Ánh mắt cậu khiến Mai Ly có chút ngại ngùng. Sự dịu dàng ấy khiến cô cảm thấy an tâm, nhưng cũng làm tim cô khẽ rung lên.

"Muốn bị giám thị bắt hả?" Cậu trêu.

Mai Ly đỏ mặt, bực nhẹ nhưng biết cậu nói đúng. Cô điều chỉnh lại tư thế rồi nhảy xuống.

Trọng Nhân đưa tay đỡ, ánh mắt luôn dõi theo cô.

"Hạ cánh an toàn." Cậu mỉm cười.

"Cảm ơn cậu," Mai Ly lí nhí.

Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Lãng mạn quá ha?"

Cả hai giật mình quay lại.

Là thầy giám thị.

Thầy đứng đó, mắt sắc lạnh. "Đứng thẳng người vào!"

Mai Ly và Trọng Nhân lập tức đứng nghiêm, mỗi người cầm một xô nước nhỏ, phải giơ thẳng tay suốt 15 phút. Nước lạnh, xô nặng. Bắp tay tê dần.

"Đi muộn còn trèo tường, giỏi thật đấy," thầy lầm bầm. "Lần sau không phạt nhẹ thế này đâu."

"Vâng," cả hai đồng thanh.

Thầy quay đi, không quên liếc một cái cuối cùng đầy cảnh cáo.

Trọng Nhân lập tức buông xô, tay run nhẹ. Cậu xoa bắp tay mỏi nhừ. Mai Ly cũng đặt xô xuống, xoa vai.

"Thời học sinh đúng là khổ thật," cô cười khổ.

"Thế thì đừng đi muộn nữa," Trọng Nhân đáp, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô.

"Sợ lắm rồi, chắc chắn không có lần sau."

"Nhưng tớ cũng vui mà, ít nhất là lúc này," cậu nói khẽ, đủ để cô nghe thấy.

Mai Ly ngượng ngùng cúi đầu.

"Chị!" Một giọng quen thuộc vang lên.

Mai Ly quay lại.

Là Duy Bảo.

Cậu ôm tập giấy, bình tĩnh đi tới. Ánh mắt lo lắng.

"Chị..." Cậu đứng trước cô, ngập ngừng. "Sao chị lại đứng đây?"

"À… chị bị phạt vì đi học muộn."

Duy Bảo không nói, chỉ nhìn sang Trọng Nhân. Ánh mắt cậu lạnh lẽo, như đang dò xét.

Trọng Nhân vẫn cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại mang ý gì đó khó đoán.

Không khí giữa ba người bỗng trở nên nặng nề. Mai Ly cảm thấy mọi thứ dường như chậm lại.

Một người từng thổ lộ tình cảm với cô.

Một người có mối quan hệ rối rắm không tên.

Cô thở ra khẽ khàng.

"Thôi, vào lớp đi," Mai Ly nói.

"Ừm." Trọng Nhân gật đầu.

Mai Ly quay sang Duy Bảo, nhẹ giọng: "Chị đi trước nhé."

Cậu không trả lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc rồi khẽ đáp: "Vâng."

Giọng cậu nhỏ, gần như tan vào không khí.

Mai Ly quay đi. Trọng Nhân bước theo cô.

Phía sau lưng họ, Duy Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của cả hai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc