Chạy Trốn Khỏi Em Trai Nhà Bên

Chương 5: Thật cố chấp

Trước Sau

break

Tiếng chuông cửa vang lên không lâu sau đó. Mẹ tôi vừa xới cơm vừa nói vọng ra:

“Ra mở cửa đi con, chắc là thằng Bảo đấy.”

Mai Ly thoáng khựng lại, rồi miễn cưỡng bước ra. Bàn tay khẽ đặt lên nắm cửa gỗ đã cũ. Cánh cửa vừa mở, cơn gió từ ngoài lùa vào mang theo hương nắng nhẹ, và cả… hình ảnh quen thuộc khiến tim cô khẽ lỡ một nhịp.

Duy Bảo đứng đó, vẫn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi. Nhưng đôi mắt lại khiến cô không thể xem nhẹ đen láy, sâu hút, như chứa cả một khoảng trời mùa hạ. Hàng mi dài tự nhiên khiến ánh nhìn vừa trong trẻo, vừa dịu dàng. Khuôn mặt cậu chưa hoàn toàn sắc nét, nhưng từng đường nét đã rõ ràng: sống mũi cao, gò má thanh tú, đôi môi mím lại vì chút ngại ngùng. Mái tóc có phần rối nhẹ sau một ngày đi học, lại càng khiến cậu mang vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ.

Chiếc áo phông trắng đơn giản làm nổi bật làn da sáng và đôi vai rộng. Dù ăn mặc bình thường, cậu vẫn toát lên sức hút khó rời mắt nét hấp dẫn của một thiếu niên vừa ngây thơ vừa manh nha khí chất trưởng thành.

“Chào bác trai, bác gái… chào chị.” Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại thoáng chốc nơi Mai Ly.

Mai Ly lùi lại nhường đường, khẽ gật đầu cho có lệ, trong lòng bỗng rối như tơ vò.

Cô không thể tin rằng cậu thiếu niên trước mặt người mà sau bảy năm sẽ khiến cô đau đớn đến cùng cực giờ đây lại xuất hiện với vẻ ngây thơ đến lạ. Nhưng cũng chính ánh mắt ấy, khuôn mặt chưa bị thời gian mài mòn ấy, khiến lòng cô bất giác mềm lại.

Người từng si mê cô. Người từng bất chấp tất cả vì cô… cũng chính là người từng khiến cô khổ đau đến tận cùng.

Duy Bảo bước vào nhà, đặt túi trái cây lên bàn như một cậu em ngoan hiền. Cậu mỉm cười với mẹ cô, vẫn là nụ cười năm nào trong trẻo và ấm áp như gió xuân.

Trong bữa cơm, cậu ăn uống lễ phép, thỉnh thoảng trả lời khi bố cô hỏi chuyện học hành. Giọng nói cậu trầm hơn bạn bè cùng tuổi, có độ ấm khiến người nghe dễ mến.

Mai Ly chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gắp vài miếng cơm cho có lệ. Mỗi khi ánh mắt Duy Bảo vô tình lướt sang, cô lại né tránh, làm như đang mải nhìn chiếc đèn trên trần hay chiếc bát trong tay.

Cô không ghét Duy Bảo. Thật sự không thể ghét. Nhưng để rơi vào một mối quan hệ yêu đương thì... không thể. Cô không muốn điều đó.

Bởi cô biết, nếu tiếp tục như vậy… nếu để những dịu dàng quen thuộc ấy len vào cuộc sống mình thêm một lần nữa… thì bánh xe định mệnh sẽ lại cuốn cô về con đường cũ.

Sau bữa ăn, khi mẹ cô định đứng dậy dọn dẹp, Mai Ly lên tiếng:

“Để con rửa bát cho, mẹ nghỉ đi.”

Mẹ cô mỉm cười hiền hậu, gật đầu rồi quay vào phòng, để cô lại một mình trong gian bếp vắng. Mai Ly đứng thẫn thờ bên chồng bát đũa, chẳng rõ đang nhìn gì, chỉ thấy những suy nghĩ trong đầu như mớ chỉ rối.

Chưa kịp xắn tay áo, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Để em phụ chị.”

Mai Ly quay lại. Là Duy Bảo. Khuôn mặt sáng dưới ánh đèn bếp, dáng người cao lớn, cao hơn cô một cái đầu.

“Không cần đâu. Em là khách.” Cô đáp, giọng nhàn nhạt.

Duy Bảo hơi mím môi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cậu không rời đi, cũng không tranh cãi, chỉ lặng lẽ đứng cạnh cô, cầm chiếc đĩa lên bắt đầu tráng.

Mai Ly liếc sang, hơi cau mày. “Chị bảo không cần.”

Cậu nhìn cô. Ánh mắt trong veo, dịu dàng, như ánh trăng rơi xuống mặt nước. Mai Ly vội quay đi. Cô sợ nếu nhìn lâu, bức tường cô cố dựng lên sẽ đổ sụp.

“Bảo ơi, ra đây rồi,” tiếng mẹ cô vọng từ phòng khách. “Có vài cái bát thôi mà, để chị rửa.”

Duy Bảo vẫn không đáp. Tay cậu vẫn tráng từng chiếc bát, nhẹ nhàng và cẩn thận.

Mai Ly khẽ thở ra, giọng dịu hơn: “Đi ra đi, chị làm được.”

Tên này cứng đầu thật. Cô lại nhớ đến bảy năm sau. Thì ra cái tính cách cố chấp ấy đã có từ lâu, chỉ là khi ấy cô không để tâm. Cứ nghĩ cậu chỉ là một đứa em ngoan ngoãn, dễ bảo.

Giờ nhìn lại, mọi thứ khác hẳn. Tình cảm Duy Bảo dành cho cô không phải thứ dễ dàng chối bỏ. Nó mạnh mẽ, kiên trì, đến mức khiến cô không thể đơn giản né tránh hay phủ nhận nữa. Duy Bảo không phải người dễ buông tay.

Mai Ly lặng lẽ nhìn cậu. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó gọi tên.

Kệ. Cô nghĩ. Muốn làm gì thì làm.

Sau khi xếp chiếc bát cuối cùng lên giá, Mai Ly đứng im một lúc. Đôi mắt dừng lại nơi hàng bát ngay ngắn. Cô không quay lại nhìn, nhưng cảm thấy rõ ràng rằng Duy Bảo vẫn đang đứng đó, nhìn từng cử động của cô. Nhưng cô không muốn đối diện. Không muốn chạm phải ánh mắt ấy.

“Xong rồi,” cô khẽ nói, định bước đi.

“Chị…” Duy Bảo gọi.

Mai Ly dừng lại, giọng đều đều: “Sao vậy?”

“Quyển sách hôm trước chị cho em mượn… mai em trả nhé.”

Cô khựng lại một chút. Sách? Cô không nhớ. Những chuyện vụn vặt như vậy, sau từng ấy năm những kí ức đó cô đã quên.

“Thôi, không cần. Em giữ luôn đi. Chị cũng không đọc cuốn đó nữa đâu.” Giọng cô nhẹ tênh, như chẳng mảy may quan tâm. Cô không quan tâm cảm xúc cậu ra sao. Rồi cô quay lưng, bước thẳng lên phòng, không nói thêm một lời.

Duy Bảo đi sau. Cậu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ như một cái bóng. Cậu không làm gì cả, nhưng sự hiện diện ấy khiến không khí quanh cô trở nên nặng nề.

Mai Ly đi thẳng lên lầu, mở cửa phòng rồi khép lại sau lưng. Cô không biết Duy Bảo đã về chưa. Cũng không muốn biết dưới nhà bố mẹ đang nói gì.

Tựa lưng vào cánh cửa, cô khẽ thở dài.

Duy Bảo hiện tại là một thiếu niên mới lớn, ánh mắt còn vương chút ngây thơ, cử chỉ còn vụng về. Cậu chưa từng làm gì sai, chỉ đơn thuần là một cậu em hàng xóm thân thiết, dễ mến.

Nhưng Duy Bảo của tương lai thì khác. Cậu ấy yêu cô bằng một thứ tình yêu mãnh liệt, vừa kiên trì, vừa mù quáng. Càng bị từ chối, cậu lại càng tiến thêm một bước. Cô từng mắng, từng né tránh, từng lạnh lùng, nhưng tình cảm ấy chưa từng thay đổi.

Giờ đây, khi được trở lại, cô không muốn mọi thứ lặp lại.

Cô muốn thay đổi.

Muốn để mọi thứ dừng lại từ sớm. Để Duy Bảo mãi là cậu em nhà bên không vướng vào cảm xúc mịt mờ. Còn cô, chỉ mong được sống lại một lần yên ổn. Không oán trách, không day dứt, không nước mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc