Đã một ngày trôi qua kể từ khoảnh khắc Mai Ly nhận ra mình thật sự… đã trùng sinh.
Cô không biết nên vui hay buồn. Thời gian quay ngược, đưa cô trở về năm mười tám tuổi năm cuối cấp ba, cái thời điểm mà bao người coi là bước ngoặt, là tuổi thanh xuân rực rỡ nhất. Nhưng đối với cô, đó lại là đoạn đường mệt mỏi và chông chênh nhất.
Thật lòng, Mai Ly không muốn trải qua lại quãng thời gian này thêm một lần nào nữa.
Buổi chiều, cô khoác một chiếc áo khoác cũ, tay ôm vài túi đồ ăn vặt mua từ tiệm quen dưới chân dốc. Mua ăn chỉ là cái cớ. Thực ra, cô muốn đi bộ một chút, muốn nhìn lại nơi này nơi từng là quê nhà, là thanh xuân, là ký ức… xem nó đã thay đổi gì, và có gì vẫn giữ nguyên như cũ.
Con đường nhỏ quen thuộc vẫn rợp bóng cây, nắng chiều như tấm lụa màu mật ong trải dài trên mặt đất. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng nhưng lòng cô thì nặng trĩu.
Còn cách nhà một đoạn, tim cô bỗng khựng lại.
Dưới ánh nắng chiều tà, dáng người cao gầy đang cúi xuống mở cổng nhà bên cạnh đập vào mắt cô. Đó là bóng lưng cô thuộc nằm lòng, từng khung vai, từng động tác đều khiến lòng cô không khỏi run lên.
Duy Bảo.
Cậu thiếu niên năm ấy, lúc này vẫn còn là học sinh trung học, mặc đồng phục chỉnh tề, quai cặp lệch sang một bên. Mái tóc hơi rối, có vẻ như vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi. Gương mặt ấy vẫn còn ngây thơ, non trẻ, thế nhưng lại có nét dịu dàng pha lẫn cứng cỏi như một đóa hoa vừa chớm nở, mang theo mùi hương khiến người ta lỡ chạm là không thể dứt ra.
Là em trai nhà hàng xóm mà cô từng xem như người thân. Là cậu bé từng ngồi ăn bánh cùng cô dưới mái hiên. Nhưng… cũng là người sau này khiến trái tim cô vụn vỡ không dưới một lần.
"Đừng thấy mình… đừng thấy mình..." cô cúi đầu, bước nhanh hơn, hy vọng nắng chiều sẽ che giấu sự tồn tại của mình.
Nhưng định mệnh chưa bao giờ chiều lòng người.
Duy Bảo ngẩng đầu.
Ánh mắt cậu thoáng ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng sáng rỡ như một đốm lửa nhỏ vừa được thổi bùng giữa trời đông.
“Chào chị Ly” giọng nói trong trẻo vang lên, nhẹ nhàng mà thân thuộc.
Mai Ly giật mình. Tay cô khẽ siết chặt mấy túi đồ ăn, sống lưng thẳng băng như bị đông cứng. Trong một thoáng, cô muốn quay đầu chào lại, muốn mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra… nhưng không thể.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô cúi đầu thấp hơn, giả vờ như không nghe thấy, sải bước lướt qua cậu như một cơn gió lạnh.
Không phải vì cô ghét cậu. Mà là… cô chưa thể đối diện. Không phải với Duy Bảo của hiện tại, mà là với những gì cậu đã làm với cô trong tương lai. Với cảm xúc chất chồng giữa yêu thương và sợ hãi, giữa ấm áp và tổn thương.
Cô không còn là Mai Ly của mười tám tuổi vô lo, vô nghĩ, chỉ biết học hành và mơ mộng tương lai. Cô là người đã từng đi qua khổ đau, mất mát, hối hận… là người đã từng trải qua một kiếp sống chỉ để cầu mong được quay lại điểm bắt đầu.
Và giờ đây, khi định mệnh thật sự cho cô cơ hội ấy cô vẫn chưa biết, liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt hay không.
Tối đến, trong căn bếp nhỏ quen thuộc, ánh đèn vàng hắt lên những mảng tường cũ kỹ khiến lòng người bất giác ấm lại. Bố tôi bận rộn nấu nướng, tay thoăn thoắt xào nấu trên bếp, mùi thơm lan tỏa khắp gian nhà. Mẹ và tôi thì cùng nhau dọn dẹp, bày biện chén đũa, sắp mâm cơm.
Mai Ly cảm nhận được một điều mà lâu lắm rồi cô mới được chạm tới sự ấm áp.
Không khí gia đình như thế này, thật sự khiến cô rung động. Cô từng mơ về nó trong những tháng ngày cô đơn nơi đất khách, từng nghĩ nếu có thể quay lại, cô sẽ ôm thật chặt từng giây phút nhỏ nhoi như thế này. Và giờ đây, khoảnh khắc ấy thật sự hiện hữu, gần gũi, dịu dàng như hơi thở.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi thằng em trai đang ngồi bệt giữa phòng khách, hai mắt dán vào điện thoại, tay bấm bấm liên tục. Cái thằng em trai lười biếng của tôi kia rồi.
“Sao mày không ra phụ?” tôi khoanh tay đứng nhìn nó.
“Ra dọn bát đũa đi,” tôi lườm.
“Đang chơi dở ván mà…” nó đáp, không ngẩng lên.
“1…”
Tôi chẳng thèm đôi co.
“Giời ơi…” nó than thở, nhưng vẫn đứng dậy, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm lấy đống bát đũa với bộ mặt bất mãn.
“Tuấn, ra gọi anh Bảo sang ăn cơm,” bố tôi nói vọng ra từ trong bếp.
Tôi đang phụ mẹ lau bàn, nghe vậy thì sững lại. Ngẩng đầu nhìn bố, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Gì ạ?”
“Sao lại gọi em ấy?” Mai Ly buột miệng, giọng có phần căng thẳng. “Nhà mình ăn cơm ấm cúng thôi, bố gọi em ấy sang làm gì…”
“Em nó ở nhà có một mình,” mẹ tôi lên tiếng, vừa nhẹ nhàng vừa đầy xót xa. “Bố mẹ nó đi làm xa, có họ hàng nào đâu. Mà cũng đâu phải người ngoài, lớn lên cùng mày từ bé đến giờ.”
Mai Ly im lặng, sống lưng khẽ cứng lại.
Phải rồi, cô biết rõ điều đó. Cô biết Duy Bảo cô đơn, biết nhà cậu luôn thiếu vắng hơi ấm. Nhưng chính vì biết… cô mới sợ.
“Nhưng mà…” cô cố tìm lý do, dù chính bản thân cũng chẳng biết đang nói vì ai, vì Duy Bảo hay vì chính mình. “Con không muốn… không muốn thân thiết quá…”
Nếu cứ tiếp tục như kiếp trước, sự gần gũi, sự quan tâm vô tình ấy… sẽ lại dẫn đến tương lai mà cô không mong muốn.
Cô cần khiến cậu ấy ghét mình. Cần tạo ra khoảng cách, một lần này thôi, để mọi thứ có thể thay đổi.
“Nhưng cái gì?” bố cô đã bắt đầu gắt gỏng. “Tuấn, ra gọi anh đi.”
“Chị Ly nói đúng đấy… nhà mình ăn thôi,” thằng Tuấn chen vào, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Rõ ràng chỉ là đang kiếm cớ để không phải đi, cô biết quá rõ thằng em mình.
Bố cô thở hắt ra, tiếng đập nhẹ vào bàn gỗ khiến không gian hơi chững lại.
“Tao đập cái máy của mày đi bây giờ.”
“… Đây, con đi ngay đây…”
Tuấn lầm bầm, rốt cuộc cũng chịu đứng dậy. Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh.
Nhưng trong lòng Mai Ly, cơn sóng ngầm vẫn chưa thôi cuộn trào. Cô muốn né tránh Duy Bảo coi bộ khó rồi đây.