Mai Ly tắm rửa xong cô ngồi trên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt rọi lên vách tường một vệt sáng vàng vọt, kéo theo cảm giác chông chênh và mệt mỏi. Trên bàn, tờ giấy mà bà cụ đưa ban chiều vẫn nằm yên lặng như đang lặng lẽ chờ đợi.
Cô đã từng nghĩ rất nhiều lần, tại sao lại là cô?
Tại sao Duy Bảo lại thích cô?
Tại sao lại là cái kiểu thích cố chấp, dai dẳng và không biết điểm dừng như thế? Một người bình thường, nếu bị từ chối, nếu bị lảng tránh, thì ít nhất cũng phải hiểu mà rút lui. Nhưng Duy Bảo thì không. Cậu ta cứ như một con đỉa, cô càng cố vùng vẫy, cậu ta lại càng bám chặt lấy, nhất định không buông.
Mai Ly đã từng cảm thấy phát điên với sự kiên trì ấy. Từ lúc còn nhỏ, hai người đã quen biết nhau. Nhà sát vách, cha mẹ thân thiết, lớn lên cùng nhau… những điều đó với cô chỉ đơn giản là tình cảm anh em, là sự gần gũi tự nhiên, chẳng mảy may nghĩ sẽ có ngày vướng vào một thứ rắc rối như tình yêu.
Đỉnh điểm là khi cô vừa đặt chân về nước sau mấy năm xa cách, chưa kịp ổn định cuộc sống, thì Duy Bảo đã như phát điên mà quấn lấy cô.
Cô lơ đễnh theo những dòng suy nghĩ rồi bước tới, cầm lấy mảnh giấy mình vừa mua. Mảnh giấy mỏng nhẹ đến độ tưởng như không có trọng lượng, vậy mà khi nằm trong tay, lại nặng trĩu như cất giữ bao điều không thể nói thành lời.
“Chỉ được viết một điều cháu thật sự tiếc nuối nhất.”
Giọng nói già nua ấy vang lên trong tâm trí, như lời thì thầm từ một thế giới khác.
Mai Ly ngồi xuống, tay nắm bút run run. Có phải là trẻ con đâu mà còn viết ra giấy chứ, cô thở nhẹ ra nhưng vẫn chắp bút viết, coi như để bỏ bớt gánh nặng.
“Điều tiếc nuối nhất sao?” Cô đã từng có rất nhiều mong muốn, từng có rất nhiều giấc mơ, nhưng giờ đây, tất cả chỉ gom lại thành một điều duy nhất. Một điều cô chưa từng nói ra với bất kỳ ai.
“Giá như mình có thể quay lại... để nhìn rõ hơn ánh mắt của Trọng Nhân năm đó, và sẽ không dính dáng đến Duy Bảo nữa.”
Cô viết xong. Ngay khoảnh khắc ngòi bút rời khỏi mặt giấy, một luồng gió lạnh kỳ lạ lùa vào phòng qua cánh cửa sổ vốn đã khép chặt. Tờ giấy rung nhẹ, phát ra một ánh sáng dịu mờ như ánh trăng rọi lên mặt nước. Rồi trước khi Mai Ly kịp phản ứng nó từ từ tan biến trong lòng bàn tay cô, như thể chưa từng tồn tại.
Cô đứng bật dậy, nhưng cả thân thể bỗng chao đảo.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ đi. Bức tường, đèn ngủ, tấm rèm… tất cả hòa lẫn vào nhau thành một màn sương trắng xóa. Đầu cô nặng như đá, mí mắt rũ xuống trong vô thức. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang vọng giữa khoảng không vô định.
“Mai Ly…”
Một giọng nói từng rất thân thiết.
Một ký ức chưa từng lãng quên.
Và rồi bóng tối hoàn toàn nuốt lấy cô.
Tiếng chim sẻ kêu vang ngoài cửa sổ. Mùi nắng sớm xen lẫn hương hoa nhài nhè nhẹ len vào căn phòng.
Mai Ly choàng tỉnh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà quen thuộc đến mức khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi. Không phải trần nhà cao sang trong căn hộ cô thuê sau khi về nước. Thay vào đó, là mùi nắng nhè nhẹ trên chăn bông cũ.
Cô ngồi bật dậy. Căn phòng nhỏ, góc bàn học đầy những tờ giấy ghi chú và quyển vở ghi lịch ôn thi chi chít. Tấm ảnh chụp ngày hội trường đặt ngay ngắn bên cạnh đèn bàn.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô quay người, mở tung rèm cửa sổ.
Trời đã sáng, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống sân nhà bên crồi.
Mai Ly lùi lại, ngồi xuống mép giường. Hơi thở gấp gáp. Trái tim đập loạn. Một phần cô không tin vào những gì đang diễn ra. Một phần khác... lại sợ, sợ rằng nếu đây chỉ là mộng, thì mình sẽ không bao giờ có cơ hội sống lại một lần nữa.
Giấc mơ hay sự ban ơn của số phận?
Cô chớp mắt vài lần. Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc đến rợn người bức tường màu kem, tấm rèm xanh nhạt có họa tiết chấm bi, chiếc đồng hồ báo thức hình con mèo từng vỡ một góc chẳng phải cô đã vứt nó đi từ năm nhất đại học rồi sao?
Cô bật dậy, ngồi trên giường. Tay run run cầm lấy điện thoại đặt trên bàn. Không còn là chiếc smartphone hiện đại nữa, mà là một mẫu cũ, màn hình nhỏ, viền dày. Cô mở máy giao diện thô sơ, thời gian hiển thị: 6:21 sáng, ngày 14 tháng 5 năm 20xx.
Cô chết lặng.
Lồng ngực bắt đầu co thắt. Không thể nào. Chẳng lẽ…?
Mai Ly chạy đến trước gương. Mái tóc chưa nhuộm, làn da không có dấu vết của những đêm làm việc kiệt sức, đôi mắt chưa có quầng thâm như những ngày về sau. Mọi thứ... đúng là cô của quá khứ.
Cô bỗng thấy lạnh sống lưng.
"Không thể nào… đây là mơ?" cô thì thầm, cố véo mạnh vào cánh tay đau.
Đau
Một lúc lâu sau, cô ngồi bệt xuống sàn, đầu gối ôm chặt lấy ngực. Những hình ảnh lướt qua đầu: bà cụ, tờ giấy, dòng chữ cô đã viết.
"Giá như mình có thể quay lại... để nhìn rõ hơn ánh mắt của Trọng Nhân năm đó và sẽ không dính dáng đến Duy Bảo nữa."
Phải chăng... lời ước đã thành hiện thực?
Cô siết chặt tay. Tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá tan lồng ngực mà lao ra. Nếu đây thực sự là cơ hội thứ hai, thì sao? Cô sẽ phải làm gì? Sống lại tất cả? Tránh Duy Bảo? Gặp lại Trọng Nhân?
Mai Ly chưa sẵn sàng.
Cô không thể ra ngoài. Không thể bước ra đối mặt với thế giới ấy ngay lúc này. Cô cần thời gian. Cô cần xác nhận thêm.
Cô lật mở điện thoại, kiểm tra danh bạ, tin nhắn cũ tất cả đều đúng với ký ức. Trong phòng, từng vật dụng đều là những gì cô từng có ở tuổi 17. Không lệch đi một ly.
Cuối cùng, cô ngả lưng xuống sàn, thở hắt ra, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
"Vậy ra... mình thực sự đã quay lại rồi."