Đột nhiên, một bà lão xuất hiện bên cạnh tôi.
“Cháu ơi, ủng hộ bà nốt tờ cuối để bà còn về.”
Tôi quay sang nhìn bà. Dưới gốc cây cổ thụ nơi góc phố, một bà cụ đang ngồi co ro trong chiếc áo choàng đã sờn cũ. Trước mặt bà là chiếc rổ mây, bên trong chỉ còn một mảnh giấy gấp tư, nằm im lìm như đang đợi người cuối cùng ghé đến.
“Bà bán gì vậy ạ?” Tôi cúi xuống hỏi.
“Giấy ghi ước mơ.”
Tôi thoáng nhíu mày. “Giấy… ghi ước mơ?”
Bà cụ gật đầu, nụ cười hiền hậu, nhưng trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy lại như chứa cả những điều chưa nói, có thể nhìn xuyên qua lòng người.
“Không phải ai cũng đủ can đảm nói ra điều mình thật sự mong muốn. Có người… chỉ cần viết xuống, trời sẽ nghe.”
Tôi khẽ nghĩ: Lại có người bán giấy ghi ước mơ sao? Nghe lạ thật. Nhưng cuối cùng, tôi cũng lặng lẽ rút vài tờ tiền lẻ, đưa cho bà. Không vì tò mò, không vì tin, chỉ đơn giản… là muốn giúp bà.
“Cảm ơn cháu,” bà thì thầm, đặt tờ giấy cuối cùng vào tay tôi. “Nhưng nhớ nhé… chỉ được viết một điều duy nhất. Điều mà cháu tiếc nuối nhất trong đời.”
Tôi nhận lấy. Mảnh giấy mỏng tang, vậy mà trong lòng bàn tay tôi lại thấy nặng đến lạ lùng.
…
Chẳng bao lâu sau, xe của Duy Bảo dừng lại trước mặt. Tôi bước vào, vừa ngồi xuống thì giọng cậu vang lên, bình thản:
“Chị gặp lại bạn cũ, vui không?”
“Vui.” Tôi đáp, giọng nhàn nhạt, trong đầu vẫn còn vương lại hình ảnh và ánh mắt của Trọng Nhân.
“Anh ta cũng đi?”
Tôi quay sang, nhíu mày nhìn cậu. “Ai?”
“Người mà chị thích ấy.”
“Em biết người chị thích là ai sao?”
“Hừm… ánh mắt chị nhìn anh ta không giấu được đâu.” Cậu nói, giọng nhẹ như gió lướt, nhưng bàn tay đang siết vô lăng thì trắng bệch cả khớp ngón tay.
Tôi không đáp, chỉ siết chặt túi xách trong tay. Ánh mắt cụp xuống, hàng mi khẽ run.
“Chị còn thích anh ta không?” Cậu hỏi, giọng không gấp gáp, không buộc tội. Chỉ là một câu hỏi như thể cậu đã tự hỏi bản thân hàng trăm lần và bây giờ muốn nghe câu trả lời từ chính miệng tôi.
Tôi không biết nên nói sao. Không nói là lừa dối, mà nói ra… thì lại không biết nên nói thế nào cho đúng.
“Chị im lặng là ý gì?” Duy Bảo cười khẽ, một tiếng cười nhạt tan trong gió, nhưng ánh mắt cậu thì tối lại, u uẩn. Tay cậu vẫn siết vô lăng như thể đang cố giữ bản thân không trượt khỏi giới hạn.
“Thích hay không… còn quan trọng sao?” Tôi đáp, giọng đượm sự phòng bị.
Cậu không trả lời. Xe vẫn lao đi trong ánh đèn nhập nhoạng của thành phố về khuya, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ vang lên giữa hai người.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước khu nhà tôi. Tôi tháo dây an toàn, tay vừa chạm vào cửa xe thì khựng lại, dù chỉ một giây.
“Cảm ơn em.” Tôi nói nhanh, như thể chỉ để hoàn thành một phép lịch sự.
Nhưng khi tôi vừa bước ra khỏi xe, cánh cửa phía bên kia cũng bật mở. Duy Bảo đi vòng ra. Bóng cậu in dài trên mặt đường như muốn nuốt trọn lấy tôi.
“Chị vội thế?” Giọng cậu vang lên sau lưng. Tay cậu vươn ra, nắm lấy cổ tay tôi. Không mạnh, nhưng đủ để tôi phải dừng lại.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt ngỡ ngàng. “Duy Bảo…”
“Phải hôn tạm biệt chứ.” Cậu nói, giọng trầm thấp như thì thầm bên tai.
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt cậu, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo. Đôi mắt sâu, sống mũi cao, và thần thái… chẳng còn chút ngây ngô nào. Một người đàn ông thực thụ đẹp đến ngột ngạt, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ấy là thứ gì đó nguy hiểm, khó lường.
Cậu bước đến, từng bước dứt khoát và áp lực. Một tay siết cổ tay tôi, tay kia luồn ra sau gáy.
“Duy Bảo, đừng…” Tôi hoảng hốt, nhưng chưa kịp phản ứng, môi cậu đã phủ xuống.
Nụ hôn không hề có sự dò hỏi hay dịu dàng, chỉ toàn là áp đặt và khao khát nén chặt từ lâu. Nụ hôn của một kẻ muốn giữ lấy, muốn đánh dấu, muốn sở hữu.
Tôi cứng đờ người, lòng như bị bóp nghẹt. Tôi không hôn đáp lại, chỉ vùng vẫy, tay đặt lên ngực cậu để đẩy ra. Nhưng cơ thể cậu vững chãi như đá, không hề lung lay.
Khi Duy Bảo buông môi tôi ra, ánh mắt cậu tối lại, ẩn chứa thứ gì đó vừa tuyệt vọng vừa cố chấp.
“Chị là của em.” Cậu ta nói, từng chữ rõ ràng, như khắc sâu vào tim gan.
Tôi ngẩng đầu lên. Ánh mắt không còn né tránh. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt góc cạnh, đôi mắt sắc như dao, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nhưng chính sự điên cuồng ẩn sau vẻ đẹp đó mới là thứ khiến tôi rùng mình.
“Chị không phải của ai cả.” Tôi lạnh giọng, dù tim vẫn còn run.
Không gian như đóng băng. Đèn đường lập lòe hắt bóng chúng tôi đổ dài trên mặt đất.
Duy Bảo khựng lại một giây, rồi bật cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp như kéo căng sợi dây giữa hai người.
“Kệ đi… chẳng cần chị thừa nhận.” Cậu nói, nụ cười mỏng như gió đầu đông, nhẹ nhưng buốt. “Em nhận thức là đủ rồi.”
Nhận thức cái gì chứ cái tên thần kinh.
Tôi lau mạnh khóe môi, ánh mắt vẫn thấy cậu đứng đó, nhìn tôi không rời. Không còn là ánh nhìn của một cậu nhóc si tình, mà là ánh mắt của một con sói, kiên nhẫn rình mồi.
Tôi không đáp. Cúi đầu bước đi, cổ tay vẫn còn vương cảm giác đau từ cái siết lúc nãy.
“Chị về đi, nếu không… em sẽ không kiềm chế được mà bắt nạt chị mất.”
Giọng cậu trầm xuống, không lớn, nhưng lại khiến người ta không dám coi thường.
Tôi giật mình. Nhìn vào mắt cậu, tôi biết cậu không đùa.
Tôi vội bước nhanh, không ngoảnh lại. Nhưng tôi biết ánh mắt ấy vẫn đang dõi theo. Ám ảnh. Âm ỉ. Và không chịu buông.