Mai Ly ngồi phía sau xe, tay nắm nhẹ vào yên. Cô hít một hơi sâu, không khí buổi chiều mát mẻ và dễ chịu. Đường về nhà đi ngang qua một cánh đồng lúa rộng lớn. Lúa đang vào vụ, màu xanh trải dài thẳng tắp hai bên đường. Xa xa có vài con cò bay ngang qua, để lại những vệt trắng nhỏ giữa nền trời nhạt nắng.
Gió thổi nhẹ, mang theo mùi của đồng ruộng và đất.
"Chị," Duy Bảo đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Hả?" Mai Ly hơi giật mình, đáp lại theo phản xạ.
"Cuối tuần sau chị bận gì không?" Cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút ngập ngừng, như thể đã suy nghĩ rất lâu mới dám nói ra.
"Tuần sau á? Có lẽ là không... Sao vậy?" Mai Ly hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn bóng lưng của cậu. Ánh nắng xiên nghiêng đổ dài theo mép đường, phủ lên vai Duy Bảo một vệt sáng dịu dàng.
"Thứ Sáu tuần sau là sinh nhật em." Duy Bảo đáp, giọng bình thản nhưng rõ ràng.
"Lúc đó bố mẹ em cũng về, chị, Tuấn và hai bác qua ăn cơm nhé." Cậu nói tiếp, không quay đầu lại, nhưng Mai Ly cảm nhận được sự mong đợi lặng lẽ trong lời mời.
Mai Ly hơi ngây ra một chút. "Sinh nhật em á,"
“Ừ, đương nhiên chị sẽ qua,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng đương nhiên là không thể từ chối rồi. Duy Bảo nghe vậy cậu mỉm cười.
"Để em nên chuẩn bị quà gì cho em nào?" Mai Ly hỏi, cố ý nói với giọng bông đùa.
"Không cần quà cáp gì cả," Duy Bảo trả lời ngay, giọng cậu rất nhẹ, nhưng đủ khiến người khác cảm nhận được sự chân thành. "Chỉ cần mọi người tới là em vui rồi."
"Sao có thể chứ? Sinh nhật là phải có quà." Mai Ly bật cười, cố làm không khí bớt nghiêm túc.
Duy Bảo cũng bật cười theo, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Ánh mắt cậu chậm rãi dịu lại, mang theo một thứ cảm xúc không gọi thành tên, như một lớp mây mỏng đang phủ lên bầu trời trong veo.
"Chị biết không," Cậu bất ngờ lên tiếng, giọng trầm hơn thường ngày "Mấy ngày qua, em thấy hơi buồn vì chị đấy."
Mai Ly khựng lại, không rõ vì gió thổi hay vì câu nói đó chạm đúng nơi nào trong tim cô.
"Hả?" Cô hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cậu, trong lòng thoáng bối rối.
"Chị tránh mặt em," Duy Bảo vẫn giữ ánh nhìn về phía trước, giọng đều đều nhưng không giấu được sự tổn thương. "Và chị khó chịu với em."
"Không có mà..." Cô khẽ nói, giọng nhỏ dần, giống như đang bào chữa cho chính mình hơn là thuyết phục cậu.
"Em không ngu đâu." Duy Bảo cắt lời, câu nói bật ra nhẹ nhàng nhưng nặng nề.
Mai Ly im lặng. Cô không phủ nhận được. Vì đúng là cô đang tránh cậu, và đúng là cô đã khó chịu với cậu.
"Một, hai lần có thể là do em nghĩ nhiều," Duy Bảo cất giọng, trầm lặng nhưng có chút đè nén "Nhưng cả tuần nay chị đều vậy"
Cậu không quay đầu lại, chỉ nhìn về con đường phía trước đang kéo dài hun hút dưới nắng chiều. Giọng nói ấy không mang sự trách móc gay gắt, nhưng lại khiến người ta nghẹn lòng vì nỗi tổn thương âm thầm ẩn chứa bên trong.
Mai Ly nắm chặt gấu áo, tim chợt đập mạnh một nhịp. Cô không nghĩ cậu lại để ý kỹ đến thế. Cũng không ngờ... cậu đếm được cả từng ngày mà cô né tránh.
"Chị hứa với em, đừng như vậy nữa được không?" Giọng Duy Bảo khẽ khàng nhưng đầy tha thiết.
Tim Mai Ly đập mạnh. Cô không biết phải nói gì. Cậu quá chân thành, quá rõ ràng. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết mình không thể để bản thân giao động. Nếu không, tương lai rồi sẽ lại tái diễn như cũ.
Mai Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng. "Đầu tiên, chị xin lỗi vì đã làm em tổn thương," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Chị thừa nhận dạo gần đây chị cư xử không tốt."
Dừng lại một chút, Mai Ly nhìn bóng lưng của Duy Bảo, ánh mắt cô dịu lại. "Chị coi em như em trai vậy, nên em đừng nghĩ rằng chị cư xử như thế là vì ghét em hay vì em làm gì sai nhé."
Duy Bảo không trả lời ngay. Cậu khẽ nghiêng đầu, gió thổi làm tóc rối nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Chị... chị thật sự không có gì phải xin lỗi đâu," cuối cùng Duy Bảo lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng có chút bất lực. "Em chỉ là không hiểu tại sao... tại sao chị lại cứ... tránh em." Cậu lặp lại lời mình, như thể đang tìm cách giải thích cho chính bản thân. "Chúng ta không phải đã rất thân thiết sao?"
Mai Ly nghe vậy, trái tim lại một lần nữa thắt lại. Cô không thể giải thích cho sự lạnh nhạt của mình. Không thể nói ra những suy nghĩ chất chứa trong lòng mà cậu sẽ không bao giờ hiểu. Cô đã chứng kiến quá nhiều lần những mối quan hệ tương tự rạn nứt, và cô không muốn điều đó xảy ra nữa.
"Chị..." Duy Bảo gọi cô.
Cô cúi đầu, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo.
Tiếng xe chạy hòa vào gió, xung quanh chỉ còn những thửa ruộng đang ngả màu và con đường vắng trải dài về phía trước.
"Chúng ta thân thiết như gia đình phải không?" Mai Ly đột nhiên hỏi.
"Ừ, em đã sớm coi chị là người thân rồi mà." Duy Bảo đáp, ánh mắt hướng về phía trước, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần chân thành.
Mai Ly nghe vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô biết, lúc này Duy Bảo vẫn chưa nhận ra bản thân đã thích cô. Mọi thứ vẫn đơn giản, trong sáng như những mối quan hệ bạn bè, chị em.
Chẳng mấy chốc mà đã tới nhà.
"Cảm ơn chị đã cho em đi nhờ," Duy Bảo cười nhẹ, nhưng có chút ngượng ngùng.
Mai Ly chỉ khẽ mỉm cười. "Có gì đâu," cô đáp lại, giọng nhẹ nhàng.
"Thôi chị về đây." Cô chuẩn phóng xe.
Nhưng Duy Bảo đột nhiên giữ tay cô lại. "Chị hứa đi," cậu nói, giọng có chút nài nỉ, nhưng không ép buộc.
Mai Ly hơi ngẩn người. "Hứa gì?"
"Hứa sẽ không đối xử với em như vậy nữa, dù chị có gặp bất cứ chuyện không vui gì, tâm trạng chị có tệ thế nào cũng sẽ không né tránh và khó chịu với em," Duy Bảo nói với ánh mắt chân thành.
Mai Ly nhìn cậu, đôi mắt ẩn chứa sự phức tạp khó nói thành lời. Cô hít một hơi thật sâu, rồi khẽ cười, cố gắng làm dịu không khí giữa hai người. "Chị biết rồi, nhóc con."
Duy Bảo vẫn không buông tay ngay, nhưng ánh mắt của cậu dường như vừa có chút mơ hồ vừa kiên định, rồi cuối cùng cậu cũng nhẹ nhàng thả ra, cúi đầu như thể không muốn làm phiền thêm.
"Vậy em cũng hứa đi," Mai Ly nói, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút nghiêm túc.
"Em?" Duy Bảo ngạc nhiên, ánh mắt có chút bối rối.
"Chính là... sẽ mãi là chị em giống như bây giờ," Mai Ly mỉm cười, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
"Sao chị toàn nói mấy lời kì lạ vậy?" Duy Bảo nhăn mày, giọng không giấu được chút thắc mắc.
"Chị sợ, sau này chị lên thành phố học hoặc đi đâu đó xa... chúng ta sẽ trở nên xa cách thôi," Mai Ly cúi mặt, cố giấu đi ánh mắt phức tạp của mình. Cô không thể nói thật lý do, chỉ có thể kiếm một cái cớ nghe hợp lý nhất.
Duy Bảo im lặng vài giây, rồi bất ngờ cười khẽ.
"Chị suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Ai mà biết trước được tương lai, nhỉ?" Mai Ly nhún vai, nửa đùa nửa thật.
Duy Bảo nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt như muốn dò xét điều gì đó. Cuối cùng, cậu chỉ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.
"Em hứa."
Mai Ly không khỏi cảm thấy chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi tự hỏi liệu có thể duy trì mối quan hệ này mãi mãi như cô mong muốn hay không. Cô cúi đầu, gật nhẹ, rồi đi về nhà.
Duy Bảo đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng cô khuất dần, trong lòng một cảm giác phức tạp lẫn lộn. Cậu hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhẹ rồi quay người bước đi.