Dưới ánh nắng hanh vàng của cuối buổi sáng, tiếng còi kết thúc tiết thể dục vang lên. Học sinh tản ra khắp sân, tiếng cười nói râm ran pha lẫn tiếng bước chân lạo xạo trên nền gạch.
Lớp học trở lại với tiếng quạt trần quay lạch cạch và ánh sáng vàng nhàn nhạt hắt từ cửa sổ. Cô giáo đang giảng bài, nhưng Mai Ly chẳng tập trung nổi.
Trọng Nhân ngồi dãy giữa, nghiêng đầu lắng nghe giảng. Tư thế thẳng lưng, ánh mắt bình thản ấy… từ xa nhìn lại, cậu dường như rất thư giãn.
Còn Hạ Chi thì thỉnh thoảng nhìn Mai Ly, ánh mắt không rõ là hiếu kỳ hay dè chừng.
Mai Ly cảm nhận được, nhưng cô không phản ứng. Cho đến khi ánh mắt ấy lần nữa dừng lại quá lâu.
“Muốn nói gì thì nói đi,” Mai Ly nghiêng đầu, giọng lạnh tanh nhưng không quá lớn, đủ để hai người nghe thấy.
Hạ Chi mím môi một lúc rồi hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Cậu với Trọng Nhân… thân nhau từ lúc nào vậy?”
Mai Ly nhướng mày, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi ấy. Cô nghiêng đầu, khoé môi cong lên một nụ cười nhạt.
“Nói chuyện vài ba câu mà trong mắt cậu đã thân thiết rồi sao?”
Câu nói không mang chút tức giận, nhưng lại khiến không khí giữa hai người chợt lạnh đi một nhịp. Ánh mắt cô nhìn Hạ Chi không né tránh, không thách thức, chỉ là sự bình thản đầy ẩn ý.
Hạ Chi hơi khựng lại, rõ ràng không nghĩ Mai Ly sẽ phản ứng như vậy. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ tươi cười thường ngày, giọng nói vẫn ngọt như mật:
“Thì… tớ thấy lúc trước cậu với cậu ấy có tiếp xúc qua lại đâu, giờ tự dưng cậu ấy lại dạy cậu chơi bóng.”
“À…” Mai Ly kéo dài giọng.
Mai Ly khẽ nghiêng đầu, giọng nói như đùa cợt mà lại đầy ẩn ý:
“Thật ra là do hồi trước tớ bị ngu nên mới không nhận ra rằng… chơi với cậu ấy vuiii lắm. Chẳng hiểu sao lúc trước lại cứ tránh né tiếp xúc.”
Câu nói nghe qua tưởng vô tư, nhưng từng chữ lại như có gai, cắm thẳng vào khoảng không giữa hai người.
Hạ Chi thoáng sững lại, môi mím nhẹ, rồi vẫn cố giữ nụ cười dịu dàng "Vậy sao..."
Mai Ly không đáp, chỉ cười khẽ rồi quay mặt đi.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao lúc trước tôi lại đối xử với cậu ta tốt đến thế. Tôi từng coi cậu ta là người bạn thân nhất, cái gì cũng chia sẻ, cái gì cũng nhường nhịn. Cậu ta nhờ chuyện gì tôi cũng sẵn sàng giúp.
Thậm chí… cậu ta thích Trọng Nhân, tôi cũng ép bản thân không được thích, không được nghĩ đến. Tôi sợ làm cậu ta buồn, sợ mất đi tình bạn đó.
Vậy mà sau lưng, cậu ta đi nói xấu tôi. Đến lúc ra trường rồi, cũng chẳng một lời giải thích, chẳng chút ngần ngại… chặn tôi.
Tôi đã từng nghĩ tình bạn là thứ thiêng liêng nhất. Nhưng hóa ra, có người xem nó rẻ như một cái cú click chuột.
Giờ nghĩ lại, vừa buồn cười vừa đau lòng.
***
Sau một buổi học mệt mỏi, Mai Ly bước ra khỏi cổng trường. Không khí chiều muộn mát dịu, ánh hoàng hôn kéo dài, phủ lên mọi thứ một lớp màu cam ấm áp như tấm khăn mỏng vắt ngang bầu trời. Cô ngáp dài một cái, mi mắt hơi cụp xuống vì uể oải.
"Không biết Bảo tan chưa…" cô nghĩ thầm, ánh mắt đảo quanh sân trường.
Rồi cô khựng lại khi bắt gặp Duy Bảo đang đứng gần cổng, cười nói với một cô bạn nào đó. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, khiến nụ cười ấy càng trở nên rực rỡ.
Mai Ly đứng yên một lát, không định tiến lại. Cô gái kia đang nói gì đó, rồi cười khúc khích, còn Duy Bảo thì nghiêng đầu đáp lại bằng nụ cười nhẹ.
Dáng vẻ họ lúc này... trông thật hợp. Mai Ly gật gù, đó thấy chưa người như em ấy thì thiếu gì bạn gái.
Tại sao em ấy lại thích mình nhỉ?
Mai Ly nhớ lại cô đã từng hỏi Duy Bảo.
“Tại sao em lại thích chị?”
Duy Bảo, khi ấy không trả lời ngay. Cậu chỉ nhìn cô rất lâu, ánh mắt ấy có gì đó vừa dịu dàng, vừa kiên quyết, như thể không cần phải giải thích, vì tình cảm của cậu đã rõ ràng từ lâu rồi. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu mới cất tiếng, nhẹ nhàng mà thấu đáo:
“Thích mà cũng phải có lý do sao?” Cậu bình tĩnh đáp.
Mai Ly khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy. Người ta thích tính cách, hoặc thích vẻ bề ngoài… Làm sao có chuyện thích mà không có lý do?”
Cậu không nhìn thẳng vào mắt cô ngay, mà cúi đầu, như đang lục tìm một ký ức cũ rất xa. Một lúc lâu sau, Duy Bảo ngẩng lên, ánh mắt đen nhánh phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa nơi hiên nhà.
“Em không biết mình thích chị từ khi nào? Nhưng em nhận ra lúc mình thích chị là khi chị bỏ đi du học,” cậu nói, giọng trầm và chậm, như thể mỗi từ đều được chọn thật kỹ. “Lúc đó… em cảm thấy vô cùng mất mát.”
Mai Ly khẽ giật mình.
Duy Bảo không nói thêm gì nữa, nhưng cô có thể cảm nhận được tất cả trong khoảng lặng đó nỗi hụt hẫng, sự cô đơn, và cả những điều chưa từng được thừa nhận.
Khi người ta mất đi một điều gì đó, họ mới biết nó quan trọng đến nhường nào.
Và với Duy Bảo, điều quan trọng ấy… chính là cô.
Nhưng cô đâu thể đáp lại tình cảm của người khác với sự thương hại.
Mai Ly chớp mắt, cắt ngang dòng hồi tưởng. Cô khẽ thở ra. Thế thì nghĩa là sau khi mình du học em ấy mới thích mình sao? Thế thì trước khi đó mình nên làm cho em ấy ghét mình?
Trở về với hiện tại, ánh chiều tà đã loang dần trên sân trường. Cô bước nhanh đến chỗ để xe, chiếc xe đạp vẫn nằm yên dưới bóng mát như chờ đợi. Mai Ly gỡ khóa, đẩy xe ra khỏi dãy.
Ngẩng đầu lên, cô bất ngờ bắt gặp Duy Bảo đang đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, dáng vẻ có chút lười biếng. Cô gái vừa rồi cũng đã biến mất.
Cậu bắt gặp ánh mắt cô, cười nghiêng đầu, giọng trầm thấp:
“Em cứ tưởng chị bỏ rơi em rồi đấy.”
Mai Ly nhìn cậu cũng đùa theo "Nếu chị có ý định đó thật thì sao?"
Duy Bảo bật cười khẽ, ánh mắt cong cong nhưng không giấu được vẻ cố chấp bên trong. Cậu rời khỏi chỗ dựa, từng bước tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cái với tay.
“Vậy thì em sẽ không để chị yên đâu,” cậu nói, giọng không lớn nhưng đầy chắc nịch.
Mai Ly hơi sững lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay vài sợi tóc mai, làm lộ ra ánh mắt hơi dao động của cô.
Duy Bảo nhún vai, môi cong lên nụ cười nửa đùa nửa thật.
“Em đùa thôi mà, sao chị căng thẳng vậy?”
Mai Ly nhìn cậu, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lại không giấu được chút bối rối. Cô cúi đầu, chỉnh lại quai balo trên vai, lảng đi ánh nhìn đang dán chặt lên mình.
Thoáng chốc mình đã tưởng người đứng trước mắt mình là Duy Bảo của 7 năm sau.
Mai Ly khẽ thở ra, tự nhủ với lòng rằng: Phải giữ khoảng cách. Không được để mọi chuyện lặp lại.
“Lên đi,” Mai Ly nói, vừa tra chìa khóa vào xe điện.
“Để em chở cho,” Duy Bảo bước tới, tay đặt lên tay lái trước cô.
Mai Ly hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ khẽ mỉm cười: “Ừ.”
Cô nhẹ nhàng bước sang một bên, nhường tay lái cho cậu. Duy Bảo không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ rồi ngồi lên xe, động tác thuần thục và ung dung.
Dưới bóng cây gần cổng trường, Hạ Chi đứng khuất sau lùm hoa giấy, ánh mắt dõi theo hai người đang rời đi. Gió chiều thổi tung mái tóc, nhưng cô chẳng buồn chỉnh lại.
“Cô ta tưởng mình là ai chứ?” Hạ Chi nghĩ, mím chặt môi. “Vừa nãy thì Trọng Nhân, giờ lại tới cái tên nhóc sáng sủa đó. Cứ như thể ai cũng phải bu quanh cô ta vậy. Không biết làm gì ngoài việc đong đưa trai.”
Một cánh hoa giấy rơi xuống, vướng vào tay áo Hạ Chi. Cô đưa tay phủi nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng hai người phía xa.
Gió lại thổi qua, mùi nắng và mùi hoa quện vào nhau, thứ hương thơm ngọt ngào đến ngột ngạt. Hạ Chi khẽ rùng mình.
"Cô ta thay đổi rồi. Không còn là Mai Ly nhạt nhòa, hiền lành như trước nữa. Cô ta giờ biết cách khiến người khác chú ý... và giành lấy những thứ vốn không thuộc về mình."
Hạ Chi siết chặt quai cặp. Một tiếng bước chân vang lên sau lưng khiến cô khẽ giật mình. Là Ngọc Linh cô bạn cùng lớp.
"Chi, cậu chưa về hả?"
"Bây giờ về nè," Hạ Chi khẽ gật đầu.
Ngọc Linh gật nhẹ, nhưng khi đi ngang qua, vô thức đặt tay lên bụng mình một cái chạm rất khẽ, rất nhanh, nhưng không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Hạ Chi.
Ánh mắt Hạ Chi lướt qua bàn tay vừa buông xuống của Ngọc Linh. Mọi động tác đều quá nhanh, quá khẽ, như một phản xạ vô thức nhưng trong khoảnh khắc ấy, linh cảm trong cô lập tức nổi lên.
Hạ Chi không nói gì, chỉ bước song song một đoạn. Mặt trời đã xuống thấp, bóng hai người đổ dài trên vỉa hè lát gạch loang lổ ánh nắng cuối ngày.
"Cậu dạo này… hay nghỉ học ha?" Hạ Chi lên tiếng, giọng cố giữ vẻ vô tình
Ngọc Linh thoáng giật mình, rồi cười nhạt: "Tại mình hay mệt mỏi… chắc do thiếu ngủ."
"Ừm…" Hạ Chi kéo dài giọng, rồi liếc nhìn gương mặt tái nhợt bên cạnh. "Mà nghe nói cậu bị ngất ở sân sau sáng nay?"
Ngọc Linh mím môi, mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. "Chắc tại chưa ăn sáng thôi. Mình ổn rồi."
Hạ Chi không đáp, chỉ khẽ cười. Một nụ cười không rõ cảm xúc.
Trước khi rẽ vào con hẻm gần nhà, cô quay đầu lại nhìn bóng dáng Ngọc Linh đang dần khuất sau hàng rào cây. Trong đầu, những mảnh ghép lộn xộn đang dần xếp lại với nhau.
“Nếu đúng là như mình nghĩ..."
“Thì chắc chắn sẽ có người không ngồi yên.”