Không gian im ắng đến nghẹt thở. Hơi thở của cậu ta áp sát, nóng rực và nặng mùi áp lực. Khi môi cậu ta chạm vào tôi, mọi lý trí trong đầu tôi như bị đốt cháy.
Không nhẹ nhàng, không do dự chỉ có cuốn quýt, đói khát, và một sự chiếm hữu đầy giận dữ.
Tôi không kịp né tránh. Cũng không chắc mình có thực sự muốn né tránh hay không. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Tôi thấy bản thân như kẻ bị cuốn vào cơn sóng lớn, không thể thoát ra.
Duy Bảo không còn là cậu nhóc gọi tôi là “chị Ly” nữa.
Giờ đây, từng nhịp thở cậu ta mang theo nỗi giận dữ lẫn đau thương, mà tôi không thể hiểu nổi. À phải là tôi không muốn hiểu.
“Dừng lại, Duy Bảo… buông ra!” tôi lắp bắp, hai tay chống vào ngực cậu ta, cố gắng thoát khỏi vòng tay ngày càng siết chặt.
“Tôi đã để chị đi một lần. Nhưng lần này thì không.” Giọng cậu ta khản đặc, ánh mắt như thiêu đốt.
Tôi vùng vẫy mạnh hơn, nhưng Duy Bảo vẫn không buông. Ngược lại, cậu ta còn kéo tôi lại gần, ép sát tôi vào bức tường lạnh toát phía sau.
“Cậu… cậu bị điên rồi…”
“Không, tôi tỉnh lắm. Tỉnh hơn cả ngày chị biến mất không để lại một lời.”
Giọng nói ấy như dao cứa vào lòng. Không còn là cậu nhóc lễ phép từng cúi đầu chào tôi mỗi sáng. Không còn là ánh mắt tròn xoe ngây thơ khi tôi xoa đầu cậu.
Cậu ta đã lớn. Thay đổi đến mức khiến tôi sợ.
“Nếu cậu thèm khát cơ thể tôi như vậy… “ Duy Bảo đang cắn lấy cần cổ của cô, cậu ta nghe vậy thì dừng lại.
"Được thôi. Cứ làm điều cậu muốn, rồi sau đó, biến khỏi cuộc đời tôi."
Cậu ta cười khẩy, ánh mắt như ngọn lửa âm ỉ cháy suốt bao năm giờ bùng lên dữ dội.
"Chị nói dễ nghe quá."
Ánh nhìn cậu khóa chặt lấy tôi, từng bước tiến đến như một con thú săn mồi không còn kiên nhẫn.
"Tí nữa chị có hối hận, có cầu xin tôi dừng lại… thì cũng muộn rồi."
Không cần thêm lời nào nữa, cậu ta siết lấy gấu áo, kéo phăng nó qua đầu. Tấm lưng trần lộ ra dưới ánh đèn. Tôi nhắm mắt lại để mặc cậu ta làm loạn.
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Tôi luôn nghĩ xem mình đã sai từ bước nào?
Mọi nguyên tắc tôi từng tự vạch ra, mọi đạo lý tôi từng tin tưởng, đều đổ sập trong khoảnh khắc ấy.
Có những giới hạn, một khi đã vượt qua… sẽ chẳng thể quay đầu. Và tệ nhất, là ta vẫn chọn bước tới dù biết đó là sai.
***
Trời đổ mưa vào đúng hôm họp lớp.
Tôi nhớ mình đã định không đi. Đứng trước gương với chiếc váy trắng dài ngang gối, tóc còn vương mùi hương nhẹ, tôi bỗng dưng thấy bản thân thật lạ lẫm. Sau ngần ấy năm, tôi vẫn không thể dứt khỏi cái tên Trọng Nhân. Tôi nghĩ mình không còn thích cậu ấy nhưng tôi vẫn muốn xem xem crush mình sau ngần ấy năm sẽ thay đổi như thế nào.
Hồi cấp 3, Trọng Nhân là kiểu nam sinh khiến cả khối phải ngoái nhìn: đẹp trai, năng động, học giỏi lại còn chơi thể thao giỏi đến mức thầy cô nào cũng quý. Cậu ấy lúc nào cũng như ánh mặt trời rạng rỡ, ấm áp, và… quá xa tầm với.
Còn tôi khi ấy, chỉ biết lén nhìn theo bóng lưng cậu trong những giờ ra chơi, chỉ dám lưu lại từng khoảnh khắc cậu cười trong một góc ký ức không tên.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Trọng Nhân, càng không nghĩ lần gặp lại ấy lại là ở một buổi họp lớp đầy gượng gạo.
Mọi người vẫn cười nói rôm rả, gọi nhau bằng biệt danh cũ, ôn lại những trò nghịch ngợm thời học sinh. Tôi ngồi lặng một góc, ly nước đá lạnh chảy từng giọt trên tay. Tâm trí cứ lơ lửng đâu đó, như thể không thuộc về nơi này.
Và rồi tôi thấy cậu Trọng Nhân.
Vẫn là dáng người cao gầy ấy, vẫn ánh mắt sáng như thể lúc nào cũng cười. Chỉ khác là giờ đây, cậu đã trưởng thành, phong độ hơn xưa rất nhiều. Áo sơ mi trắng giản dị, tóc chải gọn gàng, không còn là cậu bạn lớp trưởng lúc nào cũng hăng hái phát biểu nữa mà là một người đàn ông chững chạc, đĩnh đạc, tự nhiên như ánh đèn nhẹ nhàng chiếu vào ký ức tôi.
“Mai Ly?”
Tôi quay lại, chạm ngay vào ánh mắt cậu.
“Không ngờ cậu vẫn giống y như hồi xưa. Có điều giờ nhìn trưởng thành hơn rồi.”
Tôi gật đầu, mỉm cười. “Cậu cũng thế.”
Chúng tôi ngồi cùng nhau, tách biệt khỏi không khí ồn ào xung quanh. Như một dòng chảy lặng lẽ giữa biển người.
“Mai Ly dạo này sống ở đâu? Làm gì rồi? Tớ nghe nói cậu đi nước ngoài?”
“Ừ, đi được vài năm rồi, giờ mới quay về.”
Trọng Nhân kể về cuộc sống hiện tại, về công việc, bạn bè, vài kỷ niệm vu vơ hồi cấp ba. Cậu nói nhiều, nhưng không hề khiến tôi thấy phiền. Ngược lại, giọng nói ấy khiến tôi thấy như đang trôi về một thời rất cũ.
“Mai Ly nhớ lớp mình không? Nhất là năm lớp 12 ấy. Có hôm cậu đến lớp trễ, tóc còn ướt, mặc áo khoác to sụ, nhìn như con mèo ướt. Nhưng hôm đó lại giơ tay phát biểu nhiều nhất lớp.”
Tôi cười, ánh mắt dịu đi. “Cậu còn nhớ cả chuyện đó?”
“Chứ sao không?” Cậu nhìn tôi, ánh mắt hơi dừng lại. “Thật ra hồi ấy… tớ để ý cậu nhiều lắm.”
Tôi hơi khựng lại. Không ngờ câu ấy lại đến một cách bất ngờ như vậy.
“Cậu khác với những người xung quanh. Không ồn ào, cũng không tìm cách nổi bật. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, tớ lại muốn… dừng lại, và ngắm thêm chút nữa.”
Tôi không đáp. Cổ họng như nghẹn lại.
“Có lần tớ đã định nói. Nhưng rồi nghĩ, chắc cậu chẳng quan tâm đâu. Tớ… chỉ là một trong số rất nhiều người lướt qua trong mắt cậu.”
Trọng Nhân cười, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói dịu xuống.
“Tớ từng nghĩ sẽ có dịp nào đó, nhưng rồi ai cũng bận rộn. Cuối cùng, cậu biến mất. Mấy năm đầu còn tìm, sau thì đành chịu.”
“Tớ chỉ là muốn nói ra thôi. Tớ không nói ra để tỏ tình cậu hay mong cậu chấp nhận tớ. Tớ chỉ muốn cậu biết vậy thôi.” Trọng Nhân cười dịu dàng.
Tôi vẫn không nói gì. Có những điều đã qua, nói ra lúc này chỉ khiến lòng thêm buốt. Tôi thật hèn nhát, tôi thậm chí còn chẳng dám nói rằng hồi đó tôi cũng thích cậu, tôi chỉ im lặng.
Tôi từng thích cậu ấy. Cũng từng mong một ngày cậu sẽ quay lại nhìn mình. Nhưng khi điều đó thành hiện thực, thì lại là lúc tôi chẳng còn tư cách để đáp lại.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, như hai đường thẳng từng song song một thời, nhưng rồi mỗi người rẽ một hướng.
Lúc ra về, tôi nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần dưới ánh đèn đường, lòng nặng trĩu.
Có những người, khi họ bước ra khỏi ký ức, vẫn dịu dàng như cơn gió cũ. Nhưng tiếc rằng, tôi đã không còn là cánh hoa mong gió cuốn mình đi nữa.
Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Trên màn hình hiện dòng chữ quen thuộc:
“Ở yên đấy. Em tới đón chị.” Duy Bảo.
Tôi thở dài, không trả lời. Một chút khó chịu len lỏi trong lòng không hẳn vì cậu ta, mà vì bản thân mình chẳng còn không gian riêng tư đúng nghĩa.
Chuông điện thoại lại vang lên. Tôi biết, nếu mình không bắt máy, thể nào tên này cũng sẽ lôi tôi ra cắn như một con chó nhỏ hay ghen.
Tôi chạm vào nút nghe, giọng cậu ta vang lên ngay tức thì:
“Chị!”
Tôi nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh.
“Bao lâu nữa thì tới?” tôi hỏi, giọng nhạt.
“Năm phút. Em gần tới rồi.”
“Ừ.” Tôi cúp máy.
Tôi nhìn không gian xung quanh mưa vẫn rơi, lặng lẽ và lạnh lẽo.